Tôi không cam lòng muốn đi vào trong nhưng lại bị họ hàng nhà họ Tống chen đùn đẩy ra bên ngoài.
Trong đó thì con trai của Tống Cẩm Chi còn cảnh cáo tôi, “Cô mà còn quản chuyện không đâu thì tôi sẽ đánh cô đấy!”
“Thôi.”
Đang lúc tôi muốn chen vào lần nữa thì có người giữ chặt tôi.
Tôi quay đầu lại thì thấy Lý Trọng Mạnh vậy mà đang đứng sau tôi.
Bởi vì anh ta đang khoác áo blouse trắng nên có vẻ không nổi bật ở trong bệnh viện lắm.
Tôi cụp mắt rồi khẽ đi đến cạnh chỗ xe mà Tống Tuyết đang nằm, nắm lấy tay bà.
Cảm giác ấy cũng tựa như lúc tôi nắm tay Lương Khanh Vũ vậy.
Người rõ là đã chết, nhưng lại chưa lạnh hẳn mà vẫn còn vương chút nhiệt độ cơ thể.
Tống Tuyết bởi vì thời gian dài hôn mê mà chỉ có thể dựa vào máy hô hấp với truyền dinh dưỡng để duy trì sự sống, thế nên đã chỉ còn da bọc xương.
Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên tôi chạm vào bà một cách gần gũi vậy.
Tôi khẽ vuốt bàn tay khô gầy của bà, lại đột nhiên trở nên hoài nghi đối với những điều trước giờ mình hằng tin tưởng.
Hai tay tôi nắm tay Tống Tuyết, cúi đầu thì thào, “Anh Lý, anh bảo người biến thành người thực vật có phải là đã chết rồi không, trước đây tôi bốc đồng muốn dùng máy hô hấp để kéo dài sự sống cho bà, rốt cuộc là đúng hay sai? Bà gầy như thế, có phải trong khoảng thời gian đó cũng rất đau đớn?”
“Dù thế nào thì đây đều là sự hiếu thảo của cô.” Tay Lý Trọng Mạnh vẫn đặt trên vai tôi, “Chỉ cần xuất phát điểm của cô là tốt thì cũng sẽ không có đúng hay sai.”
“Vậy sao?”
“Ừ, bà cô nhất định sẽ cảm động vì sự kiên trì của cô.”
Lý Trọng Mạnh an ủi tôi.
Không biết có phải vì anh ta hay không mà sự bi thương trong lòng tôi cũng đã vơi bớt đi đôi chút
Tôi nắm tay Tống Tuyết rồi đứng bên cạnh bà.
Tống Cẩm Chi ở đằng sau còn đang cãi vã.
Chẳng biết qua bao lâu.
Một bác sĩ đến nói, “Để tôi đẩy bệnh nhân đi.”
Sau đó định đẩy Tống Tuyết đi.
Tôi hoang mang nhìn anh ta, “Đẩy đi đâu?”
Có lẽ vì bệnh viện và Tống Cẩm Chi cãi nhau nên thái độ bác sĩ này với tôi cũng chẳng tốt gì, chẳng thèm trả lời tôi mà tiếp tục đẩy.
Tôi đuổi theo ở sau, nhưng Tống Cẩm Chi lại ngăn tôi, “Được rồi, đẩy đến nhà xác, sao nào? Cô còn muốn đi theo đến nhà xác?”
“Tôi đi!”
Tôi lập tức nói.
Tống Cẩm Chi nhìn tôi như thể nhìn người bị bệnh thần kinh vậy, thẳng thừng buông tay, “Vậy cô đi nhanh đi!”
Lúc này, bác sĩ đã đẩy xe giường mà Tống Tuyết nằm đi xa.
Tôi muốn đuổi theo thì lại bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy từ đằng sau, “Đừng đi, đó không phải nơi tốt gì, phụ nữ như bọn cô đi thì dễ bị bệnh lắm.”
“Nhưng…”
“Ngày mai thi thể sẽ được đưa đến nhà tang lễ, cô còn có cơ hội nhìn thấy bà, cô cứ yên tâm.”
Người ôm tôi là Lý Trọng Mạnh.
Giọng nói của anh trầm lắng mà ấm áp, ẩn chứa một sự xoa dịu cho tôi lúc này.
Tôi đứng ở đó nhìn Tống Tuyết cách tôi ngày càng xa, cuối cùng bị bác sĩ đẩy vào trong thang máy, trái tim của tôi không hiểu vì sao trở nên chết lặng.
Chẳng thể khóc cũng chẳng thể hét lên.
Thậm chí ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có.
Cứ như thể tất cả bây giờ không phải là hiện thực, mà là một giấc mơ, chờ tỉnh giấc thì Tống Tuyết còn sống…
Đợi tôi quay người lại thì người nhà họ Tống đều đi cả rồi.
Lý Trọng Mạnh nói là đưa tôi về nhưng khi tôi tỉnh táo lại thì lại thấy xe đã lái vào “số 1 Vĩnh An” rồi.
Tôi hơi xấu hổ mà giải thích với Lý Trọng Mạnh, “Tôi chuyển nhà rồi, không ở đây nữa.”
“Tôi biết.” Lý Trọng Mạnh dừng xe xong liền xuống xe mở cửa chỗ ghế phụ cho tôi rồi nói, “Cô ở nhà của tôi.”
“Cái gì?”
Tôi ngồi trên xe, nhìn anh ta một cách lúng túng.
Lúc này sự chậm chạp trong đầu óc do tỉnh dậy lúc nửa đêm của tôi cũng đã bắt đầu xuất hiện rồi.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, rồi khẽ đẩy mắt kính, “Nhà tôi có phòng khách, tôi cũng lo lắng nếu để cô về nhà một mình.”
“…”
“Yên tâm, nếu cô là người trong lòng của Kiệt thì tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Lý