Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm.
Trên núi mưa to gió lớn, dưới chân núi lại chỉ có mưa nhỏ tí tách.
Xe cứ chạy thẳng đến [Số 1 Vĩnh An].
Nơi đây, tôi vô cùng quen thuộc.
Nhìn xe vào khu nhà, tôi vội nói: “Tổng giám đốc Lý, lại đi đâu vậy?”
Lý Hào Kiệt vẫn không nói gì.
Tôi sợ hãi nắm lấy chốt cửa, căng thẳng nói: “Tổng giám đốc Lý, nếu như anh định đưa tôi đến nhà anh, tôi sẽ nhảy ra khỏi xe.”
“Vậy cô nhảy đi.”
Hai tay Lý Hào Kiệt nắm chặt vô lăng, không thèm liếc mắt nhìn tôi, tựa như sự sống chết của tôi chẳng liên quan gì đến anh.
Thực ra, tôi không dám nhảy.
Chân tôi bị thương, nhảy xuống chắc chắn sẽ bị thương, không chừng còn bị xe cán, vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới công ăn việc làm của tôi.
So sánh trước sau, tôi ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Chiếc xe dừng lại ở vị trí đậu xe của Lý Hào Kiệt dưới nhà như tôi dự đoán.
Người đàn ông ấy ngồi trên xe gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Ở đây có người trật khớp, mọi người mang theo đồ đạc qua đây.”
Khi anh gọi điện thoại, tôi tự lấy đồ đạc xuống xe.
Sàn xe của SUV rất cao, tôi nhảy xuống, cổ chân va chạm mạnh đau điếng.
Tôi cắn răng, nhìn chiếc ghế da thật trên xe của người đàn ông ấy dính đầy nước do tôi ngồi, tôi bèn rút giấy trong túi ra lau cho anh.
Lý Hào Kiệt cúp điện thoại, nhìn tôi đang lau ghế thì hơi nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
“Tổng giám đốc Lý, ghế ngồi bị ướt nên tôi lau giúp anh.”
Tôi nói một cách tự nhiên.
Tôi phải bảo đảm hành động của tôi bây giờ không giống trước đây.
Lý Hào Kiệt thấy như tôi vậy, vẻ mặt khó chịu, đột nhiên nổi giận: “Ai cần cô làm việc này!”
Tôi giật mình, tay ngừng giữa không trung, trong chốc lát không biết nên làm gì.
Vẻ mặt của người đàn ông bực bội, đi đến từ ghế lái phụ.
Tôi giật mình rút giấy về, đóng cửa lại.
Bật lùi về phía sau hai bước.
Người đàn ông ấy không chần chừ một giây phút nào, trực tiếp đi tới bế bổng tôi lên!
Lần này tôi có kinh nghiệm rồi, cắn răng chẳng hề nói một câu.
Người đàn ông liếc nhìn tôi, tựa như nhìn thấu mánh khóe của tôi.
Tôi ổn định cảm xúc mới nói: “Tổng giám đốc Lý, anh, anh có thể thả tôi xuống không.”
“Không được.”
Người đàn ông nói, sải bước đi về phía thang máy.
Không.
Tôi không thể như vậy nữa, tôi không nên có thêm bất kỳ dây mơ rễ má nào với Lý Hào Kiệt!
Tôi liều mạng giãy giụa trong lòng người đàn ông ấy: “Tổng giám đốc Lý, không phải anh đã có vợ sao? Ôm ấp người phụ nữ khác như vậy, vợ của anh sẽ đau lòng biết bao?”
“Đây là chuyện của tôi.” Khi Lý Hào Kiệt nói chuyện, lực cánh tay ôm tôi lại mạnh hơn.
Mắt thấy thang máy ngày càng gần.
Tôi ngày càng hoảng sợ.
Một khi vào nhà anh thì tôi có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì!
Tôi liều mạng giãy giụa!
Cuối cùng, người đàn ông ấy không ôm tôi nữa, tôi nặng nề ngã trên mặt đất!
Đau.
Vẻ mặt tôi đau đớn, hít một hơi, tôi cắn răng đứng lên, khập khiễng nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi không vào nhà anh đâu.”
Lý Hào Kiệt đứng tại chỗ nhìn tôi, giữa hai chân mày có sự u buồn không thể nào tan đi.
Anh nhìn tôi một lúc mới nói: “Chẳng qua tôi chỉ gọi bác sĩ đến khám cổ chân của cô, cô sợ gì chứ?”
“Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, anh nói xem tôi sợ cái gì? Anh là sếp lớn anh không sợ, tôi là một người phụ nữ chưa lấy chồng, đương nhiên là tôi sợ.”
Tôi càng nói, càng chột dạ.
Nghe câu nói này, Lý Hào Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi đã gọi bác sĩ rồi, yên tâm, nhà của tôi còn có người làm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
“Không được, cảm ơn tổng giám đốc Lý đã đưa tôi trở về thành phố, tôi sẽ tự bắt xe về.”
Tôi vừa nói vừa nhảy lò cò muốn đi.
Người đàn ông phía sau gọi tôi lại: “Cô muốn đi ra ngoài thì cũng phải đi thang máy ra ngoài.”
À, đúng rồi, sao tôi quên mất.
Khi tôi xoay người khập khiễng đi về phía thang máy, một chiếc xe nhỏ màu trắng khác tiến vào hầm xe.