Lời của Mộc Lan khiến tôi sững sờ.
Tôi không ngờ câu nói đầu tiên khi cô ta gặp tôi lại là như vậy.
Mộc Lan thấy vẻ kinh ngạc của tôi thì đặt cốc cà phê lên bàn, nhìn vết son dính trên miệng cốc, nói: “Có lẽ tôi nên nói câu này với cô một cách khéo léo hơn, có điều tuy tôi chưa tiếp xúc nhiều với cô nhưng tôi nhìn ra được cô là người lương thiện, ít tính toán, không thích hợp với anh ta.”
“Cô có thể nói cho tôi nghe chuyện của hai người không?”
Rõ ràng là sau chuyện bệnh MERS, tôi cảm thấy Lý Trọng Mạnh vẫn rất quan trọng đối với tôi.
Thế nhưng sau khi thấy ánh mắt của anh trong hôm thử áo cưới, tôi lại nảy sinh chút lưỡng lự đối với chuyện lấy anh.
Mộc Lan hỏi tôi: “Cô có hứng thú à?”
“Ừm, tôi muốn biết nhiều hơn về anh ấy.” Tôi gật đầu.
Tuy Lý Trọng Mạnh rất chiều chuộng tôi, nhưng anh ấy cứ khiến tôi có cảm giác không đơn giản như Lương Khanh Vũ.
Mộc Lan tựa vào lưng ghế, ánh mắt bay đến nơi khác như đang nhớ lại điều gì đó.
Tôi không lên tiếng.
Vài phút sau, Mộc Lan mới từ từ nói: “Năm đó tôi 19 tuổi, học năm thứ hai đại học thì chuyển từ khoa dược đến khoa lâm sàng, vừa hay học cùng lớp với anh ta.”
“Cô cũng là bác sĩ?”
Tôi hơi kinh ngạc, dù sao bác sĩ với nhà thiết kế áo cưới cũng khác xa nhau.
Mộc Lan nhìn tôi và mỉm cười: “Đúng vậy, có điều từ nhỏ tôi đã thích thiết kế mỹ thuật rồi, tiếc là sinh ra trong gia đình truyền thống y học nên không có lựa chọn, đành học y.”
Lúc cô ta nói những điều này, vẻ mặt lộ ra sự bất đắc dĩ.
Tôi có thể hiểu được.
“Lúc đó vì mối quan hệ với gia đình tôi và cả điều kiện của bản thân tôi nữa, nên có thể nói là tôi rất hot trong trường, ngày nào cũng có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Thế nhưng chỉ có anh ta là không quan tâm tới tôi, chỉ vùi đầu vào thư viện.” Mộc Lan nói đến đây thì nở nụ cười tự giễu: “Con người có lẽ là loài động vật hèn hạ, càng được theo đuổi thì càng không hứng thú, mà lại thích người không thèm nhìn mình...”
“Lúc đó anh ấy...”
“Lúc đó anh ta vẫn là một tên nghèo, còn chưa được nhận về nhà họ Lý, mục tiêu học tập duy nhất chính là tìm được công việc tốt, kiếm tiền cho mẹ mình có cuộc sống tốt hơn. Tôi của khi đó lại rung động trước suy nghĩ chất phác của anh ta, bây giờ nghĩ lại, đó là chiêu từ chối được đo ni đóng giày cho tôi.”
Mộc Lan đầy vẻ bất đắc dĩ: “Sau đó chúng tôi liền đến với nhau. Lúc năm tư đại học, sinh viên bình thường đều phải đi thực tập, tôi dựa vào quan hệ trong nhà sắp xếp cho anh ta và tôi cùng thực tập ở bệnh viện của gia đình tôi, khi đó anh ta đã đưa thẻ ngân hàng cho tôi...”
“Vậy cô có biết chuyện mẹ anh ấy không? Mẹ anh ấy qua đời khi nào?”
Tôi chưa từng nghe Lý Trọng Mạnh nhắc tới mẹ anh.
Mộc Lan xoa cằm ngẫm nghĩ: “Mẹ anh ta à, tôi từng gặp một lần, vừa nhìn đã biết hồi trẻ chắc chắn rất xinh đẹp. Tiếc là lúc tôi gặp bà ấy thì vì năm tháng tàn nhẫn, lại thêm cuộc sống khốn khó, rõ ràng bà ấy mới chỉ hơn 40 tuổi nhưng nhìn già hơn nhiều... Còn chưa tốt nghiệp đại học thì mẹ anh ta đã bị bệnh qua đời rồi, hơn nữa sau khi bà ấy mất vài ngày thì ba Lý Trọng Mạnh tìm đến anh ta, đưa anh ta về nhà họ Lý.”
Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy.
Nói đến đây tôi liền hiểu: “Ông Lý vẫn luôn chú ý tới anh ấy nhưng không muốn nhận mẹ anh ấy, thế nên sau khi mẹ anh ấy chết liền đến tìm anh ấy?”
“Đúng vậy.” Mộc Lan gật đầu, vẻ mặt càng đau buồn: “Bây giờ nghĩ lại, cũng chính từ khi đó, anh ta bắt đầu thay đổi. Hoặc có thể nói là anh ta vẫn luôn như vậy, chỉ là trước đây tôi không phát hiện ra.”
“Như vậy là