“Ồ.” Tôi không nói gì nữa.
Cho dù lý do này có trăm ngàn lỗ hổng, nhưng tôi không muốn chọc thủng.
Tra hỏi đến cùng chẳng có điểm tốt nào đối với tôi.
Người đàn ông thấy tôi không hỏi tiếp thì lại nói: “Không phải em bảo dạo này cùng bạn làm thiết kế sao? Sau lại đi gặp cô ta?”
“Em đã đăng ký rồi, đề thi thì hai hôm nữa mới có, thế nên em mới dành thời gian hẹn nhà thiết kế Mộc bàn chuyện váy cưới.” Tôi rũ mắt nói: “Dù sao đây cũng là lần kết hôn cuối cùng trong đời của em, em phải cẩn thận chuyện áo cưới.”
Giờ tôi nói như vậy chỉ là hy vọng Lý Trọng Mạnh vui vẻ.
Người đàn ông nghe tôi nói thế thì dường như tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Buổi chiều anh đưa tôi đến gặp Tô Ngọc Nhiên bàn bạc về vụ án của Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương, dù sao đã qua vài tháng rồi, phiên tòa sắp được mở.
Đối với chuyện này, thái độ của tôi rất kiên quyết.
Cho dù phán quyết như thế nào tôi cũng sẽ không hỏi tới.
- ---
Còn một hôm nữa là đến ngày cuộc thi thiết kế kia ra đề.
Tôi chuyển máy tính của mình đến phòng làm việc của Đào Nhi, sau đó lấy các loại dụng cụ thiết kế ra, chuẩn bị chiến đấu một trận.
Làm xong hết thảy, tôi đi pha một ly cà phê.
Vừa mới uống một ngụm đã nghe Đào Nhi ở đằng sau hỏi: “Tiểu Điệp, lần này thời gian thiết kế là 30 ngày, thời gian eo hẹp, nếu không thể xác định phương án ngay trong một lần thì muốn đảm bảo tiến độ sẽ phải tăng ca, con trai cô thì phải làm sao? Có ổn không?”
Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng ngẩn ra.
Khoảng thời gian này tôi làm việc vào ban ngày, buổi tối thì ở bên Thiểm Thiểm.
Nhưng Đào Nhi vừa nói như vậy tôi mới nhận ra là không ổn.
Nếu như không xảy ra những chuyện gần đây, tôi nhất định sẽ giao Thiểm Thiểm cho Lý Trọng Mạnh, nhưng bây giờ tôi lại không yên tâm.
Tuy anh không đến mức làm hại Thiểm Thiểm, nhưng mà...
“Hay là cô đưa con trai đến nhà tôi đi, nhà tôi có giúp việc, một hay hai đứa mà chẳng phải trông như nhau.” Đào Nhi đề nghị.
“Như vậy sao được.” Tôi cười.
Chủ yếu là nếu như tôi tránh Lý Trọng Mạnh mà đưa Thiểm Thiểm đến chỗ Đào Nhi thì anh ấy sẽ nghi ngờ.
Vấn đề này thật sự đã làm khó tôi.
Buổi tối, tôi và Lý Trọng Mạnh cùng đón Thiểm Thiểm về nhà. Ăn cơm xong, Thiểm Thiểm đã ngủ rồi, Lý Trọng Mạnh đến bệnh viện trực đêm, một mình tôi ở nhà.
Lúc đang xoắn xuýt không biết nên làm thế nào thì điện thoại reo vang, là số máy của Mưu Đạo Sinh.
Tôi nghe điện thoại, ông ấy hỏi tôi: “Chuyện của mẹ cô thế nào rồi?”
Ông ấy vừa hỏi tôi mới nhớ, sau khi trở về lại bận chuyện nọ chuyện kia, tôi đã hoàn toàn vứt chuyện này lên chín tầng mây rồi.
Đến cả Lý Trọng Mạnh tôi cũng chưa hỏi.
Tôi nói thật với Mưu Đạo Sinh, ông ấy nghe xong cũng không trách tôi, chỉ nói: “Thôi vậy, ngày mai tôi qua đó, rồi cô giúp tôi in bức tranh này ra, tôi sẽ hỏi xem trong giới chúng ta có ai quen biết không.”
“Ngày mai thầy qua đây ạ?”
Nghe Mưu Đạo Sinh bảo muốn qua đây, tôi cảm thấy mọi vấn đề trước mắt đều được giải quyết ngon lành!
Mưu Đạo Sinh không biết vấn đề tôi đang gặp, lại mất hứng hỏi: “Sao? Không hoan nghênh à?”
“Hoan nghênh!” Tôi kích động kêu lên rồi nói với ông chuyện tôi tham gia cuộc thi thiết kế, không rảnh chăm sóc cho Thiểm Thiểm.
Mưu Đạo Sinh nghe vậy thì hỏi: “Vậy sao không giao cho Lý Trọng Mạnh, tôi ra ngoài dẫn Thiểm Thiểm theo cũng không tiện.”
“Anh ấy...” Nhắc đến Lý Trọng Mạnh, tôi hơi ngập ngừng rồi hỏi Mưu Đạo Sinh: “Thầy ơi, thầy thấy Lý Trọng Mạnh là người như thế nào?”
“Hửm? Hai đứa cãi nhau à?”
“Không ạ.” Tôi lắc đầu: “Gần đây xảy ra một vài chuyện, tôi cảm thấy con người Lý Trọng Mạnh...”
Nói đến đó tôi cũng không biết nói tiếp thế nào.
Ở đầu dây bên kia, Mưu Đạo Sinh thở dài: “Tôi biết cô