Tôi nhìn người gác cổng, nhất thời cảm thấy, nếu như lúc này Lý Trọng Mạnh cầm cái nghiên mực, cho dù giá nghiên mực kia cao hơn số tiền này vài trăm ngàn lần, gác cổng cũng không nhìn qua chút nào.
Gác cổng thu tiền, đếm hai ba lượt, mặt mày rạng rỡ nói với tôi: “Chờ một chút nhá.”
Nói rồi, đi vào trong gọi điện thoại.
Không đến hai phút, từ xa tôi đã thấy một y tá mặc áo khoác lông vũ chạy từ trong ra.
Y tá này tuổi tác đã lớn, có lẽ là hơn 40 tuổi.
Sau khi chạy ra, đánh giá chúng tôi, vẻ mặt không tình nguyện nói: “Theo tôi vào trong.”
Lúc này, chúng tôi ưu tiên tìm người trước, cũng không để ý mấy thứ này.
Chúng tôi đi theo y tá vào trong, tôi nhìn trái nhìn phải, cả bệnh viện chỉ có vài cái cây, không phải vì mùa đông lá cây thưa thớt, mà là thật sự chết héo hết rồi.
Cả bệnh viện không có chút sức sống nào.
Chúng tôi đi theo ý tá đến tòa nhà duy nhất ở đây.
Vừa bước vào, cả toàn nhà rất yên tĩnh, ngoài một y tá đứng giữa, hai lối đi bên cạnh đến đèn cũng không có, cả cửa sổ cũng không nốt.
Chỉ có cửa sổ cuối hành lang.
Cả bệnh viện trông có vẻ giống như nhà ma vậy.
Cả toàn nhà tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bên trong còn lẫn một chút mùi lạ.
Y tá đưa chúng tôi vào trong phòng y tá, lấy một quyển sổ, hỏi: “Hai người đến nộp phí gia hạn cho ai?”
“Nộp phí gia hạn?” Tôi có chút nghi ngờ: “Chúng tôi đến thăm bệnh.”
Nghe thấy tôi nói hai chữ ‘thăm bệnh’, y tá lập tức ngẩng đầu, giống như nhìn thấy ma vậy: “Thăm bệnh?”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu.
Lúc này, trong lòng đã dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Lẽ nào, ở đây không có ai thăm bệnh sao?
Y tá nghe thấy lời tôi nói, đột nhiên cười thành tiếng, sau đó, lại cúi đầu, nói bằng giọng rất lạnh lẽo: “Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không thể thăm bệnh.”
“Vì sao...”
“Chúng tôi nộp phí gia hạn cho Mưu Lan Tích.” Lý Trọng Mạnh ngắt lời tôi.
Y tá vừa nghe đến cái tên này, nâng mắt nhìn Lý Trọng Mạnh, lại nhìn qua tôi: “Bà ấy? Bà ấy không cần nộp phí nữa.”
“Vì sao không cần nộp phí nữa?”
Tôi lo lắng đứng dậy.
Là ý gì, lẽ nào mẹ tôi đã...
Nhưng rất nhanh, y tá đã nói: “Không phải bà ấy đã sớm có người nộp tiền tới năm 50 tuổi rồi sao?”
Tôi khẽ kéo Lý Trọng Mạnh, nghĩ tới phòng bệnh tối om om ở hai bên.
Bệnh viện tâm thần lớn như thế, chỉ thấy có một người y tá.
Ở đây có thể tốt sao?
Đang muốn nói, Lý Trọng Mạnh dường như hiểu ý của tôi, trực tiếp lấy điện thoại ra: “350 triệu, chúng tôi muốn gặp Mưu Lan Tích.”
“Hả?” Y tá ngây người.
Lý Trọng Mạnh nhắc lại: “Tôi chuyển khoản cho cô 350 triệu, chúng tôi muốn gặp Mưu Lan Tích một chút.”
Y tá bắt đầu có phản ứng trở lại, nhưng Lý Trọng Mạnh lại nói lần nữa, cô ta nhất thời phản ứng, lập tức gật đầu, lấy điện thoại bên cạnh, nhanh chóng đưa số tài khoản.
Lý Trọng Mạnh không nói hai lời, chuyển cho cô ta 350 triệu.
Y tá nhận được tiền, mắt mở to nhìn điện thoại, cẩn thận đếm số 0, xác định đúng 350 triệu, mặt mày nở hoa: “Tốt tốt tốt! Đi theo tôi!”
Cô ta vừa nói, liền bắt đầu lấy chìa khóa ở tủ phía sau.
Tôi thấy cô ta lấy một chùm khóa có hai chữ ‘tầng 5’, cất điện thoại vào trong túi, vẫy vẫy tay gọi chúng tôi.
Bệnh viện này chỉ có 5 tầng.
Cô ta dẫn chúng tôi vào thang máy, cái thang máy này, là loại rất cũ rồi, thời gian đóng mở cửa chỉ có 10 giây, lúc lên xuống tạp âm cũng rất lớn.
Lên đến tầng 5, đại khái mất gần 1 phút.
Trong thang máy, y tá bắt đầu nói, “Các người có quan hệ gì với Mưu Lan Tích?”
“Bà ấy ở đây thế nào?” Lý Trọng Mạnh không trả lời, hỏi lại cô ta. . truyện ngôn tình
“Thế nào?” Y tá không tự nhiên cười cười: “Trước khi các người đến, lẽ nào không hiểu chỗ chúng tôi sao? Đã gửi đến đây, còn hỏi thế nào, cũng là mong được sống mà thôi.”
“...”
Lúc này, thang máy đã đi tới tầng 5.
Ba người chúng tôi ra khỏi