Rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy, không biết vì sao, nước mắt tôi cứ trào ra, trong lòng cực kì chua chát.
Tôi nén lại sự khó chịu trong người, muốn đi vào trong phòng bệnh, Lý Trọng Mạnh đứng trước mặt tôi bỗng ngăn tôi lại, trong mắt có vài phần do dự: “Em chuẩn bị tốt tinh thần đi.”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng càng kích động, từng bước đi về phía trước, đi vào trong phòng bệnh.
Chỉ là nhìn qua, nước mắt của tôi liền rơi xuống.
Cả phòng bệnh, ngoài một cái nhà vệ sinh, thì chỉ có một cái giường, một cái bàn.
Có lẽ vì là phòng cuối tầng trên cùng, cả phòng cực kì lạnh lẽo, tôi mặc áo khoác, trên mặt còn có thể cảm nhận được từng trận khí lạnh.
Trên giường có một người phụ nữ đang ngồi, người phụ nữ đó mặc một bộ quần áo bệnh nhân nhìn không rõ là màu gì, khuy trên áo còn mở rộng.
Bên trong không mặc thêm gì, lộ ra hai bầu ngực gần như bằng phẳng.
Trên người bà không có chút thịt, làn da nhăn nheo trắng bệch bọc lấy xương, có thể thấy rõ xương trước ngực và xương bả vai.
Dường như vì lạnh quá, da trên người có chút tím tái.
Trên mặt, lại càng gầy hơn, chỉ là đôi mắt to còn có thể nhìn ra, bà từng là một người đẹp.
Tóc của bà rất dài, ít nhất dài ngang thân người bà, xõa xuống giường.
Mặc dù cả căn phòng cực kì bẩn thỉu, nhưng ga giường lại cực kì trắng.
Trên giường, đặt hai con búp bê.
Trên người hai con búp bê mặc hai bộ lễ phục rất đẹp, cho dù qua lâu như vậy, cũng có thể nhìn ra, hẳn là loại búp bê rất cao cấp.
Bàn tay gầy khô của bà lần lượt vỗ hai con búp bê, ngón trỏ tay còn lại đặt lên miệng, nói nhỏ: “Xuỵt, đừng làm ồn bọn chúng.”
Trong lòng tôi chua xót cực kì.
Đây chính là mẹ tôi. Tôi từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng tôi và mẹ gặp lại nhau, thế nhưng, lại chưa từng nghĩ sẽ như thế này.
Nước mắt tôi rơi lã chã, nhịn không được, cởi áo khoác đi tới, choàng lên người Mưu Lan Tích.
Thế nhưng, tôi vừa bước tới 2 bước, vẫn chưa tới phía sau bà, Mưu Lan Tích đột nhiên đẩy tôi ra: “Cô đừng đến đây! Cô muốn làm gì?”
Bà vừa nói, liền ôm hai con búp bê trên giường lên.
Đột nhiên bắt đầu dỗ bọn chúng: “Bảo bảo đừng khóc, bảo bảo đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây, các con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ các con, mẹ sẽ không để người khác cướp các con đi nữa.”
Lý Trọng Mạnh bước về phía trước đỡ lấy tôi.
Y tá ở phía sau nói: “Ai dà, tôi thấy cô là không muốn sống nữa mà, bệnh nhân tâm thần đều là một giây trước bình thường, một giây sau đột nhiên phát bệnh, cô mãi mãi đều không biết bọn họ lúc nào phát bệnh đâu.”
Tôi quay đầu, thấy trên bàn đặt một chiếc chậu kim loại, bên trong có một chiếc bánh bao đã khô nứt ra, còn có một chút thứ gì đó như cải trắng luộc.
Tôi không khỏi chỉ vào hỏi: “Bà ấy ăn cái này sao?”
Y tá nhìn qua tôi: “Còn không phải sao? Chúng tôi ở đây thu phí rẻ như thế, có thể lo một ngày ba bữa là tốt lắm rồi.” Cô ta dường như sợ tôi oán trách, lại nói, “Người đưa tới, từ lúc đầu đều biết chúng tôi đối xử như thế nào, điều kiện ra sao, vẫn quyết định đưa tới, đều là không định nuôi người này nữa.”
Nghe thấy vậy, lòng tôi lạnh lẽo tột cùng.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh: “Chúng ta đổi chỗ khác cho mẹ được không?”
“Được, giờ anh đi liên lạc.” Lý Trọng Mạnh gật đầu.
Y tá vừa nghe chúng tôi muốn chuyển: “Tôi nói trước nhá, viện có thể chuyển, tiền chỉ có thể trả lại một phần nhỏ, nhưng hôm nay không hoàn tiền được, kế toán không đi làm.”
Mưu Lan Tích dường như nghe hiểu lời của chúng tôi, ôm búp bê, lập tức cảnh giác: “Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Chúng con…”
“Tôi nói với các người, tôi sẽ không đi cùng các người, các người đừng mong chia cắt mẹ con tôi.”
Mưu Lan Tích cảnh cáo nói.
Nghe bà nói vậy, lòng tôi càng khó chịu.
Tôi đứng yên tại chỗ, nói với bà: