Tôi cảm thấy Carmy vẫn còn lời chưa nói, tiếp tục hỏi: “ Còn có vấn đề gì sao?”
Carmy dường như hiểu ý Lý Hào Kiệt: “Không có, chỉ là mỗi năm đến kiểm tra 1 lần là tốt nhất, nếu tôi còn ở đây, sẽ miễn phí cho các người.”
Tôi biết, hỏi nữa cô ta cũng không nói, chỉ có thể cho qua.
Sau đó, chúng tôi lại đến bảo tàn khủng long lần nữa, Thiểm Thiểm đi ngang qua bộ xương khủng long khổng lồ, chơi đùa cực kì thích thú.
Lúc nó nói chuyện với nhân viên thuyết minh, tôi thấy Lý Hào Kiệt đang xem tin trên điện thoại, sán lại gần, vừa thấy tên Carmy, Lý Hào Kiệt lập tức che điện thoại lại.
Tôi có chút không cam lòng, níu anh lại: “Bác sĩ nói gì vậy?”
“Không có gì.” Anh lắc đầu, “Con sẽ không có chuyện gì.”
“Anh lừa em.” Tôi không cam tâm, ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, cắn chặt môi, “Anh nói với em có được không, em không biết gì lại càng khó chịu.”
Lý Hào Kiệt chần chừ một chút, cuối cùng, vẫn đưa điện thoại cho tôi.
Tôi xem tin nhắn của Carmy, ý chính là, trước mắt Thiểm Thiểm không có vấn đề gì, nhưng cô biết, Lý Trọng Manh nắm giữ kĩ thuật cực kì tiên tiến, thậm chí kĩ thuật còn tiên tiến hơn bệnh viện thành phố Vĩnh An.
Vì thế, nếu như tiêm vào loại bệnh độc mới nhất chưa được ghi chép lại, xét nghiệm máu sẽ không thấy được, chỉ có bọn họ mới xét nghiệm ra.
Thấy lời Carmy, lòng tôi bỗng thắt lại.
Lại nhớ tới biểu cảm đắc ý của Lý Trọng Mạnh, lòng tôi cực kì hoang mang.
Lý Trọng Mạnh sẽ không ra tay với trẻ con chứ?
Sẽ không chứ?
Sẽ không sao?
Bất luận thế nào tôi cũng không thể khẳng định tuyệt đối chuyện này.
Lý Hào Kiệt thu lại điện thoại, nhìn ra sự hoang mang của tôi, tì cằm lên vai tôi, ôm tôi vào lòng, nói: “Yên tâm, anh sẽ không để em và con có chuyện gì đâu.”
Tôi nên tin tưởng Lý Hào Kiệt.
Thế nhưng, anh hoàn toàn không hiểu y học, nó là lĩnh vực cao thâm khó lường, cho dù anh nói bảo đảm, nhưng cũng không bảo đảm được.
Tôi có thể làm, chỉ là cược một ván mà thôi.
Sau hôm đó, ngày tháng yên bình trở lại, tôi có thể yên tâm để Thiểm Thiểm ở nhà, để Liễu Học Quân và dì Trần trông nó.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày tôi đi làm, tối về nhà với Thiểm Thiểm.
Văn phòng của tôi đã kí được hợp đồng chính thức đầu tiên, thiết kế cũng bắt đầu thực hiện.
Tôi và Đào Nhi phân công hợp tác, tiến độ cực kì nhanh.
Lý Hào Kiệt chỉ cần có thời gian rảnh, đều sẽ về nhà với Thiểm Thiểm.
Bình yên như vậy, giống như vốn là như thế, mọi chuyện trước đó đều như chưa từng xảy ra.
Chỉ là, mọi thứ bình yên chỉ kéo dài 1 tuần.
Vốn là một ngày bình yên, một tin nhắn bùng nổ trên tất cả các đầu mục tin nóng diễn đàn mạng xã hội.
Bao gồm newfeed, blog.
Mà nội dung của chúng không phải gì khác, chính là hình, video khiêu dâm mà mọi người hứng thú.
Nhất thời, tất cả các diễn đàn mạng xã hội đều bắt đầu phát tán những hình ảnh này.
Người đầu tiên thấy những bức ảnh này là Vương Thanh Thanh, cô ấy vừa nhận được hình ảnh và video ở văn phòng, liền mang tâm lí hóng chuyện gọi mọi người đến xem, vốn tôi cũng chỉ là muốn hóng chuyện.
Nhưng, khi tôi đứng sau Vương Thanh Thanh, thấy đoạn video ảnh đang phát trên màn hình điện thoại của cô ấy, biểu cảm bỗng chốc đông cứng.
Cảnh trong video tôi lại cực kì quen thuộc.
Là phòng người giúp việc ở căn nhà cũ của tôi và Lý Trọng Mạnh, mà cảnh tượng này… có lẽ là phòng của Tề Lam!
Quả nhiên, sau khi phát video, trên màn hình là cảnh nam nữ hoan ái, video này rõ ràng là quay trộm, bên trong, bất luận là Lý Trọng Mạnh hay Tề Lam đều thân không mảnh vải, liên tục thay đổi tư thế.
Trong video, hai người Tề Lam và Lý Trọng Mạnh đều quay rất rõ ràng.
Lý Trọng Mạnh ôm Tề Lam, hôn cô ta, vừa gọi cô ta: “Lam.” Nói rồi: “Lan, tôi yêu em, tôi muốn em.”
Ngữ khí dịu dàng như thế, yêu thương chiều chuộng như thế.