Ba ngày sau khi xảy ra chuyện, Thiểm Thiểm cứ ở mãi trong nhà, bởi vì Lý Hào Kiệt đã kiểm soát dư luận, nên đại đa số những blogger trên mạng khi share bài đều sẽ không nhắc đến chúng tôi.
Mà dù có người nhắc đến, cũng sẽ bị xóa bỏ.
Trong phần bình luận mà nhắc, sẽ bị người anh thuê cùng với cư dân mạng mắng đuổi.
Trải qua ba ngày này, tôi và Thiểm Thiểm được đặt ở vị trí người bị hại, không ai nói gì, ai nhắc đến chúng tôi đều sẽ ăn mắng: Bọn họ đã đủ thê thảm rồi, có thể đừng mang bọn họ ra, nói những lời như vậy hay không.
Vì vậy cho đến nay, nhân vật chính của cả vụ việc chỉ có Tề Lam và Lý Trọng Mạnh.
Chỉ là qua ba ngày, các blogger cùng những trang mạng tầm cỡ đều bắt đầu đua theo đề tài này để nhận sự chú ý, đăng những bình luận liên quan đến vụ việc này, tuy đa phần đang chỉ trích Tề Lam là kẻ thứ ba, nhưng có nhiều bình luận bắt đầu chuyển hướng công kích sang Lý Trọng Mạnh.
Dù sao trong chuyện này, là anh ta chủ động, Tề Lam chẳng qua chỉ là một con tốt nhỏ bé.
Nếu anh ta không chủ động, đám lửa này tự khắc sẽ không cháy lên được.
Nhiều bình luận cho rằng, Tề Lam chẳng qua chỉ là một cô gái 20 tuổi, vẫn chưa đủ trải đời, lại gặp phải Lý Trọng Mạnh dịu dàng ấm áp, kỹ thuật tốt, sự nghiệp thành công, tự nhiên sẽ mất đi chừng mực.
Những kiểu bình luận này bắt đầu chiếm thế thượng phong trên mạng.
Những blogger khác khi thấy tình hình này cũng đều phát biểu quan điểm tương tự như vậy.
Sức mạnh của mạng xã hội rất lớn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lý Trọng Mạnh từ một lương y trở thành kẻ xấu vô đạo đức, khinh miệt ngành y.
Trong lúc tôi lướt xem những bình luận như vậy, lòng không kiềm được sự lo lắng.
Nếu tôi là nhân vật chính, thì kể cho nội tâm có mạnh mẽ biết bao, e rằng cũng phải sụp đổ.
Nhưng mấy ngày nay, mặc kệ trên mạng chửi rủa thế nào, Lý Trọng Mạnh cũng không lên tiếng, thậm chí tôi còn nghi ngờ anh ta có phải đã xuất ngoại, hoàn toàn không quan tâm những việc xảy ra trong nước rồi hay không.
Gần đây, tôi cùng Đào Nhi đang bận thiết kế phòng trà.
Hai người chúng tôi rất ăn ý, hơn nữa phong cách lần này của phòng trà hoàn toàn thuộc lĩnh vực mà chúng tôi nắm rõ.
Vì thế trong lúc thiết kế, có thể coi như việc quen dễ làm.
Tối hôm đó, bản vẽ phòng trà đã đến bước phủ màu cuối cùng để xuất bản thảo, hăng hái làm một mạch cho hết công việc, hai người chúng tôi tăng ca thêm một lúc.
Sau khi bản vẽ được nhuộm màu xong, phát hiện có chỗ không hài lòng, liền sửa lại lần nữa.
Đợi đến lúc xong việc, thì cũng đã hơn 11 giờ rồi.
Đào Nhi tính đưa tôi về nhà. Kết quả chúng tôi vừa ra khỏi cửa, đã ngửi thấy một mùi rượu rất nồng.
Tôi quay đầu tìm kiếm nơi tỏa ra mùi ấy, vừa quay đầu đã nhìn thấy có một người đang dựa vào góc tường, ngồi ở đó không nhúc nhích.
Tôi và Đào Nhi bị đều bị dọa hết hồn.
Hai đứa chúng tôi nhìn nhau, quyết định cùng qua chỗ đó.
Đào Nhi cầm điện thoại, mở đèn pin trên điện thoại chiếu sáng.
Nhìn theo ánh sáng, tôi mới thấy người nằm đó không phải ai khác mà là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trên mạng hiện nay, Lý Trọng Mạnh.
Anh ta sao lại ở đây?
Nhìn thấy anh ấy như vậy, trong lòng tôi rất buồn, do dự một chút rồi mới đi đến đẩy anh ấy vài cái: “Tỉnh không vậy?”
Mí mắt người đàn ông hơi hơi nhấc lên, nhìn tôi, khóe miệng hơi co rút, cười nói: “Anh như vậy, em vui lắm đúng không?”
Không thể ngờ sau bao nhiêu ngày không gặp, Lý Trọng Mạnh câu đầu tiên nói ra sau khi thấy tôi lại là câu này.
Tôi không hiểu tại sao Lý Trọng Mạnh lại nghĩ như vậy, hai chúng tôi không thù không hận, sao tôi lại mong muốn anh ấy phải thảm hại như vậy?
Tôi hơi chau mày: “Đứng dậy đi, ở đây lạnh, em gọi xe đưa anh về nhà.”
Người đàn ông lắc đầu, cười khổ: “Nhà? Em không còn ở đó nữa, làm gì còn nhà?”
Lời của anh ấy như đâm thẳng vào tim, tôi muốn đỡ anh dậy, nhưng Lý Trọng Mạnh quá nặng, lúc anh ấy tỉnh táo tôi còn chưa chắc đã dìu được, giờ uống say như vậy, trọng lượng cơ thể đã lớn hơn thể trọng, tôi càng không đỡ được.
Đào Nhi đang đứng bên cạnh: “Báo cảnh sát đi.”
“Đừng.” Tôi nghĩ đến anh ấy là người nổi tiếng, lỡ mà