Tôi nghĩ, Lý Hào Kiệt chắc chắn sẽ thích bộ váy cưới này giống tôi.
Tôi xoay người nhìn Mộc Lan, hỏi cô ấy: “Bộ váy cưới này bao nhiêu tiều? Tôi lại trả cho chị?”
Nếu đã không phải là mặc vì Lý Trọng Mạnh thì tôi tự nhiên là phải lại trả tiền lần nữa.
Mộc Lan dường như hiểu ý tôi, gật đầu: “Vậy cô trả tôi 990 triệu.”
“Vâng, cảm ơn.”
Tôi gật đầu.
Liền lấy thẻ ra đưa Mộc Lan quét 990 triệu. . Truyện Quân Sự
Thực ra trước tôi có tra qua trên mạng, Mộc Lan thuộc cấp nhân vật lớn trong giới nhà thiết kế váy cưới, váy cưới cô ấy thiết kế, ngay cả mấy tỷ cũng có, mà bộ chỉ có 990 triệu này, chắc chắn là cô ấy giảm giá cho tôi rồi.
Chờ thanh toán xong, Mộc Lan mới nói: “Lễ cưới của các cô bao giờ tổ chức? Tổ chức ở đâu? Đến lúc đó tôi cho người đưa thẳng đến khách sạn.”
“Tôi...” Tôi chần chừ giây lát, mở miệng: “Giờ tôi mặc luôn.”
“Hả?”
“Giờ tôi mặc luôn.”
Tôi nói một cách khẳng định!
Giờ tôi gấp không chờ được muốn mặc bộ váy cưới này đi gặp Lý Hào Kiệt!
Mộc Lan hơi bất ngờ, nhưng cô không hỏi đến cùng, chỉ là lấy điện thoại gọi cho một số, nói với đầu bên kia: “Mang đồ đến, makeup kiểu cô dâu.”
Rất nhanh một thợ trang điểm đến, tôi liền thay váy cưới tại chỗ Mộc Lan.
Lúc tôi mặc váy cưới đứng trước gương, cũng không dám tin đây chính là mình.
Bộ váy này như thể vì tôi mà may vậy, hoàn hảo vừa khít da tôi.
Cơ thể tôi được bọc bởi lớp ren mềm mại, phức tạp trên váy cưới, tựa như món quà chờ người đến bóc.
Mộc Lan nhìn tôi mặc váy cười, gật đầu: ”Ừm, đẹp như tôi đã nghĩ.”
Sau khi thay đồ, thợ trang điểm makeup cho tôi, Mộc Lan đứng cạnh bên nhìn.
Tôi nhìn cô gái qua gương, cô ấy không nhìn tôi, ánh mắt nhìn chăm chú trên bộ váy cưới của tôi, đôi mắt phượng đẹp tựa như có hơi nước.
Tôi rũ mắt, vốn nghĩ nói về chuyện của Lý Trọng Mạnh, nhưng lại do dự chút, vẫn là ngậm miệng.
Đổi chuyện nói: “Người đàn ông tôi yêu, mấy hôm trước xảy ra tai nạn xe, cũng không đứng lên được nữa.”
Nghe tôi nói, ánh mắt Mộc Lan có hơi bất ngờ: “Giờ cô muốn đi gặp anh ta, nói muốn gả cho anh ta?”
Tôi gật đầu.
Mộc Lan ngẩng đầu, nhìn về phía tôi qua gương, khóe miệng kéo lên nụ cười nhợt nhạt, chỉ nói: “Chúc cô thành công.”
Trang điểm mất hơn tiếng đồng hồ, chờ trang điểm xong, Mộc Lan lại gọi chiếc xe công của studio cô ấy đến.
Đưa tôi đến trang viên ở ngoại thành của nhà họ Lý.
Khi gần đến, tôi liền lén lút gửi tin nhắn cho dì Trần, chờ xe đến trang viên, tôi xuống xe, đứng trước cổng sắt to lớn, thấy Liễu Học Quân không biết từ đâu chạy ra, cầm chìa khóa, lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, vẫy tay với tôi: “Vào nhanh, vào nhanh.”
Tôi vội vàng đi vào.
Trời đông lạnh, tôi chỉ mặc một chiếc váy cưới, vải ren chỗ nào cũng hở gió, chỉ vài giây thôi mà tôi sắp lạnh đến đóng băng luôn rồi.
Liễu Học Quân đi trước dẫn đường, tôi đi giày cao gót, chạy bước nhỏ theo cô ấy đến cổng trang viên.
Cô ấy mở một khe nhỏ.
Chờ tôi vào trong phòng rồi vẻ mặt cô ấy tràn đầy ngạc nhiên nhìn tôi nói: “Bà chủ, bà đẹp quá!”
Tôi cười ngại ngùng, ngay lúc định mở miệng nói gì đó——
“Đoàng!”
Tôi nghe thấy tiếng đập đồ mạnh truyền ra từ phòng khách phía trước, tiếp theo đó là tiếng quát nạt của Lý Hào Kiệt: “Cút đi! Ông đây không cần các cô hầu hạ, ông đây không phải là người tàn phế!”
Tôi bị dọa sợ.
Nhưng Liễu Học Quân ở bên cạnh thì vẻ mặt bình tĩnh.
Cô ấy nhìn về phía tôi nói: “Thế này là tốt lắm rồi, hôm qua lúc mới đến, ông chủ gần như vài phút lại ném đồ một lần, giờ đã kiểm soát được một tiếng mới ném đồ một lần.”
“…”
Trong lòng tôi căng thẳng.
Đi vào trong.
Khi tôi còn chưa bước vào phòng khách, dì Trần vừa hay bưng mảnh đồ sứ ra ngoài, bà thấy tôi, mặt