Lời của anh làm tôi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng ra.
Cố ý hơi kiêu ngạo nói: “Không được, em đang cầu hôn anh, anh còn chưa đồng ý đâu! Không nhận lời không thể cởi!”
Người đàn ông nắm lấy mặt tôi, biểu cảm có phần vui vẻ.
Ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm tôi, nói từng chữ một: “Không đồng ý.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Câu trả lời của anh làm tôi bất ngờ.
Không chờ tôi mở miệng hỏi, anh liền nhẹ hôn lên môi tôi, xong ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này, ở đâu ra để con gái mở lời, vậy người đàn ông như anh, há không phải còn mặt mũi gì mà nói nữa?”
Tôi lại không để ý, ôm lấy cổ anh nói: “Vậy anh nhanh cầu hôn em đi, nếu không em sẽ không nói cho anh cách cởi đâu.”
“Không được.”
Anh lại không được.
Đang lúc tôi nóng ruột, anh đột nhiên đặt tay dưới nách tôi, tiếp theo tôi liền cảm thấy váy cưới vốn nên ôm sát làn da bỗng trở nên lỏng đi.
Tôi biết anh tìm thấy chỗ kéo khóa rồi.
Tôi giữ lấy chỗ kéo khóa: “Không được, lần đầu tiên em cầu hôn, anh không đồng ý thì há chẳng phải em rất mất mặt sao?”
Khóe miệng Lý Hào Kiệt mang ý cười, cũng có vài phần bất đắc dĩ: “Không được, chuyện này anh sẽ không nhượng bộ đâu.”
Cuối cùng thì anh cười rồi.
Nhìn nụ cười anh, nỗi lo ngàn cân trong lòng tôi mới buông xuống.
Tôi biết, lúc này không phải lúc để kiên trì, chỉ cần tâm trạng anh tốt, những chuyện khác có thể từ từ tốt.
Tôi hơi chần chừ, mới thả tay, mặc cho người đàn ông tiếp tục kéo khóa xuống.
Trong lúc anh đang kéo khóa, ở cửa truyền đến một tiếng “cạch”.
Cửa phòng nãy còn khép hờ, lúc này đã đóng lại.
Cũng nghĩa là, phòng khách này giờ chỉ có chúng tôi.
Lý Hào Kiệt giờ cũng không gấp gáp, trước chống người lên, đôi con ngươi đen lặng lẽ nhìn mặt tôi, khẽ hôn lên trán tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Em yêu, em thật đẹp.”
Mặt tôi khẽ đỏ.
Người đàn ông giờ này bắt đầu từng chút từng chút nghiên cứu váy cưới của tôi.
Bộ váy này hoàn toàn dựa theo dáng người tôi làm, kín kẽ, nãy tôi mất cả nửa ngày để mặc thì giờ Lý Hào Kiệt giúp tôi cởi tự nhiên là rất khó khăn.
Chẳng qua, anh ấy hình như cực kỳ kiên nhẫn, giúp tôi từng chút một, cuối cùng cũng cởi được bộ váy ra.
Giây phút cởi được ra, anh cuối cùng mới bộc lộ ra cảm xúc trong lòng, giơ tay, trực tiếp ném chiếc váy lên sofa bên cạnh, lộ ra nụ cười đắc thắng, kẽ hôn lên xương quai xanh của tôi, ngẩng đầu lên nói: “Sau này không cho phép mặc đồ chặt như thế này, hại anh mấy lần suýt nữa không nhịn được mà xé.”
Tôi lè lưỡi: “May là anh không xé, bộ này em mất 990 triệu mua đấy.”
“990 triệu?” Anh chau mày, ngón tay hơi gẩy tóc mai xõa của tôi: “Lần sau trả em 990 triệu.”
Sau đó, mới đặt nụ hôn xuống.
Lần này, màn dạo đầu của anh rất lâu, rất lâu.
Mới đầu còn dịu dàng, sau lại tôi phát hiện ra anh dường như hơi nóng nảy.
Áng chừng trôi qua nửa tiếng, tôi mới nhận ra, chỗ đó của anh, hình như không có phản ứng...
Nhận ra điều này, tôi mới cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí.
Tay anh nắm chặt, đôi mắt đỏ bừng, giãy giụa mấy lần, rốt cuộc không cam lòng mà dừng mọi động tác, lật người nằm thẳng trên sàn nhà, vẻ mặt tràn đầy bất lực nói: “Em đi đi, đừng đến nữa.”
Tôi hiểu anh lo lắng điều gì, tôi đứng dậy, nói: “Để em giúp anh.”
Nhưng, bất kể cố gắng ra sao, chỗ đó cũng không hề có bất kỳ phản ứng.
Lúc này, Lý Hào Kiệt tựa như bị tôi chọc giận, giơ tay lên, trực tiếp đẩy tôi ra: “Cút đi, ông đây không cần cô!”
“Lý...”
Tôi vừa mở miệng, anh liền vớ lấy cái áo sơ mi ở bên, ném lên người tôi: “Đi ra, đừng để tôi lại nhìn thấy cô!”
“Em không đi!”
Lúc này, tôi lại muốn dùng cách vừa nãy, tiến lên ôm lấy Lý Hào Kiệt.
Nhưng, vẻ mặt người đàn ông đầy sự ghét bỏ, lần này anh chẳng chút do dự mà đẩy tôi ra, ném chiếc áo