Chờ tới khi tôi thu dọn đồ xong và đến cửa bệnh viện thì bên kia đã có không ít người đang đứng.
Phần lớn bọn họ đều là phụ nữ lớn tuổi.
Tôi nhìn ra được trên thị trấn này, ngoại trừ người đi làm ở bệnh viện thì còn lại phần lớn đều là người lớn tuổi.
Trên thị trấn lâu rồi cũng không có chuyện gì mới mẻ, bây giờ Lâm Tuyền tới nên tất cả mọi người đều đến tham gia náo nhiệt.
Khi tôi qua, Lâm Tuyền đã nói trước: “Cô Sa, tôi ở cùng Hào Kiệt rất nhiều năm rồi. Anh ấy đã không gặp tôi thì cũng sẽ không gặp cô, cô tới chẳng đổi thay đổi được bất kỳ chuyện gì đâu."
Lâm Tuyền rất thông minh, chỉ dùng ngôn ngữ địa phương để nói với tôi những lời này.
Cô ấy muốn để cho mọi người xung quanh đều biết.
Ban đầu, cô ấy nói vậy là cho rằng người trong thị trấn nhỏ sẽ giống như các dì thích buôn chuyện trong nước, ngốc nghếch mà đứng ở bên phía mình.
Kết quả, một bác gái mở miệng trước không ngờ lại nói: “Chuyện tình cảm nào có thứ tự trước sau gì chứ! Có đôi khi tình cảm đích thực lại tới muộn."
"Quan trọng nhất là phải hợp nhau."
"Tôi cảm thấy hai cô ở đây cũng chỉ lãng phí cuộc sống thôi. Trong đời người vẫn còn có rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn, không nên tốn thời gian ở đây làm gì."
Mọi người xung quanh đều mở miệng nói.
Tất cả đều là bậc thầy của cuộc sống.
Lâm Tuyền đứng nghe mà sắc mặt đặc biệt khó coi.
Tất cả căn bản không có phát triển theo hướng cô ấy đã nghĩ.
Đây lại là chuyện tốt đối với tôi.
Tôi nhìn cô ấy và mỉm cười: “Thế nào? Các bà các cô ở đây đều là người đã nhìn thấu cuộc đời, cô cho rằng bọn họ sẽ giống với những bác gái chỉ thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chỉ hy vọng chuyện càng lớn càng tốt sao?"
"Thì tính sao?" Vẻ mặt Lâm Tuyền không tốt nhưng vẫn nói: “Tôi vẫn nói câu nói kia, Hào Kiệt đã không gặp tôi thì tất nhiên cũng sẽ không gặp cô."
"Vậy thì chưa chắc." Tôi mỉm cười.
Tôi thấy cửa bệnh viện phía trước đã mở ra, còn có người ra vào, sao Lâm Tuyền lại đứng ở cửa chứ?
Tôi nói xong rồi đi vào trong.
Ban đầu, tôi không biết Lý Hào Kiệt ở đâu nhưng thấy có một vệ sĩ đứng ở trước một căn nhà. Tôi nhìn qua đã nhận ra được đó là một trong những vệ sĩ ở trong trang viên năm đó.
Tôi đi tới. Anh ta nhận ra tôi, mặc dù vẻ mặt có chút bất ngờ nhưng vẫn kêu lên một tiếng: “Cô Sa."
"Tôi muốn đi vào." Tôi bình tĩnh nói.
Tôi vốn cho rằng anh ta nhận ra mình thì sẽ cho mình vào trong, nhưng không ngờ người vệ sĩ lại đứng thẳng nói: “Ngài ấy nói không thể cho bất kỳ người nào vào kể cả cô."
"Anh ấy nói vậy sao?" Tôi không tin.
"Đúng vậy, trước đó ngài ấy đã nói có thể cô sẽ tới. Nếu như cô tới thì cũng giống cô Lâm, không thể đi vào trong."
"..."
Lý Hào Kiệt quả nhiên đã tính đến bước này.
Tôi nhìn phía sau người vệ sĩ, nơi đó chính là hành lang, bên trong còn có một vệ sĩ khác. Nếu tôi xông vào thì chắc chắn cũng không vào được.
Tôi do dự một lát mới hỏi: “Vậy bệnh tình của Hào Kiệt thế nào?"
"Tôi không biết." Vệ sĩ trả lời.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía vệ sĩ, trên mặt anh ta rất bình tĩnh và không có cảm xúc nào khác. Rất rõ ràng, anh ta không nói dối.
Tôi nhìn xung quanh.
Tường của nơi đây là tường gạch bình thường và chỉ cao hơn hai mét, thật ra chỉ đề phòng người đứng đắn khô
ng đề phòng được kẻ gian.
Tôi suy nghĩ một lát mới nói với vệ sĩ: “Nếu anh đã không cho tôi vào thì tôi đi đây. Làm phiền anh đừng nói cho Hào Kiệt biết là tôi đã tới, được không?"
Anh không biết, có lẽ tôi còn có thể hành động được.
Anh biết, tôi sợ anh sẽ không vui.
Vệ sĩ nhìn tôi và do dự một lát nhưng vẫn gật đầu.
Tôi sợ anh ta chỉ đồng ý ngoài mặt nên chắp hai tay lại nhờ cậy: “Mong anh nhất định không được nói ra đấy."
"Vâng, tôi biết rồi."
Vệ sĩ lại đồng ý.
Như vậy tôi mới yên tâm.
Lúc tôi đi ra, Lâm Tuyền đứng ở cửa nhìn tôi, trên gương mặt không giấu được vẻ chế giễu: “Tôi tưởng cô có mặt mũi thế nào, còn không phải cũng bị cản ở bên ngoài sao?"
Tôi nhìn về phía Lâm Tuyền nhưng không tức giận mà hỏi ngược cô ấy: “Cô Lâm, cô cũng là người nổi tiếng ở thành phố Vĩnh An. Tôi nhớ lúc chúng ta vừa