Câu nói này chẳng khác nào một quả bom nổ tung ở trong đầu tôi!
Cô ấy nói vậy là có ý gì? Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền lại có con chung à?!
Tôi đứng tại chỗ lúng ta lúng túng, trong đầu hơi hỗn loạn mở miệng hỏi: “Vậy, đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hẳn là cũng bằng con trai cô."
Lâm Tuyền trả lời.
Tôi nhìn cô ấy và cảm giác không thể tin được: “Cô lừa tôi!"
Tôi quyết đoán nói!
Đúng vậy.
Lý Hào Kiệt không thể đồng ý chuyện này được!
Lâm Tuyền thấy tôi không tin cũng không ép buộc: “Cô thích tin không là tùy cô. Cô vì con trai mình nên mới muốn Lý Hào Kiệt trở lại bên cạnh cô. Tôi cũng muốn làm thế vì con trai tôi. Hai chúng ta đều là vợ trước của anh ấy. Quan hệ giữa hai chúng ta với anh ấy cũng không có gì khác nhau!"
Lời Lâm Tuyền nói làm cho tôi sửng sốt.
Tôi thật sự bối rối.
Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới giữa Lâm Tuyền và Lý Hào Kiệt còn có một đứa trẻ.
Tôi đứng tại chỗ nhìn cô ấy mà chẳng nói lên lời, miệng mở ra nhưng không biết phải nói gì, suy nghĩ trong đầu quá hỗn loạn.
Cuối cùng tôi không nói gì mà trở về nhà trọ.
Phòng trong nhà trọ rất tốt, cửa sổ mở ra ngoài, còn có một ban công nhỏ, phía trên đặt một cái bàn nhỏ và ghế.
Ngồi ở đó có thể tắm ánh sáng mặt trời.
Tôi ngồi ở đó và nghĩ về chuyện lúc chiều.
Năm đó, trong lúc tôi giả chết thì Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền đã kết hôn, vì đời sau của nhà họ Lý, Lý Hào Kiệt làm như thế cũng không có gì đáng trách.
Nhưng vì sao từ trước đến nay anh ấy lại chưa từng nói gì với tôi?
Nói như vậy, tôi và Lâm Tuyền cũng không có gì khác nhau cả.
Tôi ngồi đờ ra đó mà không biết mặt trời đã lặn từ lúc nào.
Ban đầu, tôi có kế hoạch buổi tối sẽ leo tường vào trong.
Nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không có tâm trạng này nữa. Tôi thậm chí cũng không biết tôi phải gặp Lý Hào Kiệt thế nào.
Giữa anh và Lâm Tuyền có một đứa con.
Vậy tôi...
Bởi vì lệch múi giờ nên đến nửa đêm tôi mới thấy hơi buồn ngủ.
Tôi nằm ở trên giường và ngủ thiếp đi.
Hôm sau khi tôi thức dậy thì đã là buổi trưa rồi.
Thật ra trong thị trấn có vài nhà hàng nhỏ. Tôi đi xuống lầu ăn trưa. Nói thật, mùi vị thức ăn ở đây khác hẳn với chỗ của chúng tôi ở bên kia.
Bản thân tôi căn bản ăn không quen.
Nhưng cũng không sao.
Tối hôm qua, tôi thậm chí đã suy nghĩ xem mình có nên quay về hay không nữa.
Ăn cơm trưa xong, tôi mở laptop ra định làm việc, nhưng vừa lên mạng thì tôi đã nhận được tin nhắn do Khương Thanh gửi tới: Bảo bối, em đã gặp Lý Hào Kiệt mà em luôn mong nhớ rồi chứ?
Lúc trước tôi đã nói chuyện ở đây cho chị ấy biết.
Nhìn thấy tin nhắn của Khương Thanh, tôi suy nghĩ một lát mới cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho chị ấy.
Điện thoại rất nhanh đã được nghe, bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc của chị ấy: “Em đang gọi điện thoại đường dài quốc tế đấy."
"Em có chút việc muốn nói với chị." Tôi nhìn laptop trên bàn, suy nghĩ một lát lại nói: “Hôm qua em mới biết Lâm Tuyền và Lý Hào Kiệt có thể có một đứa con trai cũng trạc tuổi Thiểm Thiểm."
"Cái gì!?"
Bên kia điện thoại trực tiếp truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Khương Thanh.
Tôi vội vàng giơ điện thoại ra xa một chút.
Khương Thanh nói tiếp: “Không thể nào. Nói vậy là sao chứ? Anh ta không nói gì với em sao?"
Tôi cầm điện thoại lắc đầu: “Không có. Tới hôm qua em mới biết nên bây giờ cảm thấy hơi bối rối."
"Chuyện này..." Ở bên kia điện thoại, Khương Thanh nói: “Chị thấy em nên tự mình hỏi thử Lý Hào Kiệt xem. Lâm Tuyền là loại người giả tạo như vậy, ai biết câu nào nói thật, câu nào nói dối chứ? Trước kia cô ta là người đẹp cao cấp nổi tiếng ở thành phố Vĩnh An nhưng có ai biết bên trong thật ra chỉ là một người đàn bà chanh chua đâu? Em vẫn nên hỏi rõ thì hơn."
Tôi thấy lời Khương Thanh nói cũng có lý.
Điều này cũng xem như đã cho tôi chút hi vọng.
Cũng đúng, trước đây hình tượng của Lâm Tuyền ở thành phố Vĩnh An có thể nói là hoàn mỹ, có bao nhiêu con cháu nhà giàu muốn làm đám cưới với nhà họ Lâm cũng bởi vì cô ấy cho người ta ấn tượng vô cùng tốt.
Ai ngờ được cô ấy thật ra lại là người như vậy chứ!
Còn nữa, chuyện cô ấy đã làm cùng Lý Trọng Mạnh trước đó, nếu không phải tận tai nghe được và tự mình trải qua, tôi cũng không tin cô ấy là người như vậy.
Tôi gật đầu: