Khương Thanh nhìn tôi, dường như đọc hiểu ý của tôi nên le lưỡi: “Biết rồi, bụng chị vẫn chưa lớn đến mức không thể nhìn thấy dưới chân."
Ừ, thật ra bụng Khương Thanh rất nhỏ.
Hơn nữa mặc quần áo khá rộng rãi nên nếu không nói thì chắc chắn là người ngoài không nhận ra chị ấy đang có thai.
Nhà để xe dưới hầm có tổng cộng ba thang máy.
Lúc này, một trong số đó mở cửa ra, bên trong đứng một người phụ vụ mặc sườn xám, khi nhìn thấy chúng tôi rất cung kính cúi chào: “Xin mời các vị khách quý đi bên này."
Chúng tôi đi vào.
Thang máy có tổng cộng hai tầng.
Từ tầng hầm lên tầng một.
Sau đó đi thẳng đến một phòng riêng rất lớn.
Chắc là có một cái bàn vuông rất lớn nhưng bây giờ chỉ để một bàn tròn nhỏ.
Bốn người chúng tôi ngồi xuống có vẻ khá rộng rãi nhưng cũng vừa vặn.
Lúc đầu bốn cái ghế được tách ra.
Đầu tiên, tôi bước tới chuyển cái ghế của mình sang bên cạnh Lý Hào Kiệt.
Ngô Tiến An nhìn thấy vậy cũng vội vàng dời ghế của mình đến bên cạnh ghế của Khương Thanh.
Sau đó đỡ Khương Thanh ngồi xuống.
Trong bữa cơm, vì mọi người đều rất quen thuộc nên trò chuyện về việc chuẩn bị cho đám cưới, Ngô Tiến An học hỏi kinh nghiệm từ tôi, chăm sóc đứa bé như thế nào, cần mua những đồ gì...
Tôi nói hết cho họ những gì mình biết.
Khương Thanh chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ đã ghi nhớ còn Ngô Tiến An thì nghiêm túc cầm ra một cuốn sổ nhỏ, thành thật ghi lại.
Nhìn Ngô Tiến An để ý như vậy, tôi mới nói: "Xem ra sau này ngài Ngô sẽ là một vú em đạt tiêu chuẩn."
"Đúng vậy!" Gương mặt Ngô Tiến An đầy vẻ kiêu ngạo.
Dường như cậu ta cũng không cảm thấy xưng hô này có gì không tốt.
Chúng tôi nói xong mọi chuyện cũng ăn xong rồi.
Ngô Tiến An đã tính tiền.
Cuối cùng lúc người phục vụ đưa lên cho mỗi người một đĩa trái cây, bày tỏ là bữa tối kết thúc thì Lý Hào Kiệt ngước mặt nhìn Ngô Tiến An: “Hôm nay cậu mời khách là đến nhờ chỉ bảo kinh nghiệm nuôi trẻ con à?"
Lúc này, tôi và Khương Thanh đều dọn ghế đến ngồi cùng một chỗ, đang nói nói chuyện phiếm, nghe thấy lời anh nói, hai chúng tôi đồng loại nhìn Ngô Tiến An.
Ngô Tiến An hơi ngượng ngùng, cười hề hề: “Tất nhiên... Còn một chuyện nữa muốn kính nhờ anh cả."
"Mượn xe."
Ngô Tiến An chưa mở miệng thì Lý Hào Kiệt đã nói trước.
Ngô Tiến An nghe xong, trên mặt đầy vẻ sùng bái: "Đúng vậy, anh cả thật sự rất hiểu tôi nha!"
"Cậu muốn chiếc nào?" Lý Hào Kiệt mở miệng trước.
Ngô Tiến An hơi ngượng ngùng: "Anh cả, anh xem mấy chiếc xe của anh đều là phiên bản có hạn trên thế giới, anh cứ tùy tiện cho tôi một chiếc là được, tôi làm xe dẫn đầu, chắc chắn rất có mặt mũi nhỉ!"
Đúng vậy, tôi cảm thấy nhìn qua nhìn lại thì xe của Lý Hào Kiệt thật nhiều.
Hào Thiên có hai tầng hầm làm bãi đậu xe, có một khu vực riêng dành cho Lý Hào Kiệt đậu xe.
Chỉ tính nơi đó đã ngừng mười mấy chiếc xe.
Lý Hào Kiệt nhìn Ngô Tiến An, tất nhiên đã hiểu ý cậu ta, anh hơi cong môi lấy một vật từ trong túi đặt lên mâm xoay trên bàn ăn.
Tôi nhìn một cái đã nhận ra đây là thứ mà Lý Hào Kiệt lấy trong hộc bàn trước khi ra cửa.
Nhìn sơ qua thì chính xác là một chìa khóa xe.
Mặc dù Ngô Tiến An không biết là xe gì nhưng rõ ràng vẫn rất mong đợi, cũng không kịp đợi xoay mâm mà đứng dậy trực tiếp cầm chìa khóa.
Khi cậu ta đang xem xét thì Lý Hào Kiệt đã mở miệng: “Cậu kết hôn quá vội nên tôi chưa chuẩn bị quà tặng gì, tặng chiếc xe này cho cậu vậy."
"Này..." Ngô Tiến An cầm chìa khóa nhìn kỹ, hơi nghi ngờ: “Anh, đây là chìa khóa loại xe nào vậy? Nhà tôi cũng có Rolls Royce nhưng sao tôi chưa thấy qua mẫu chìa khóa này nhỉ?"
"Anh quá quê mùa."
Khương Thanh ở bên cạnh châm chọc.
Ngô Tiến An cười hề hề: “Đúng đúng, chút kiến thức của tôi mà so sánh với anh cả thì đúng là như gặp sư phụ nhỉ." Cậu ta nói xong nhìn Lý Hào Kiệt: “Anh, đây là mẫu Rolls Royce nào vậy..."
Nói tới đây, hình như Ngô Tiến An nghĩ tới điều gì, ánh mắt trợn to, mặt đầy vẻ kinh ngạc, miệng há to sắp không thể khép lại.
Nhìn Lý Hào Kiệt, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ là mẫu kia?"
Lý Hào