Tôi xấu hổ cười gượng hai tiếng, hai tay đều đặt trên vai anh, tuy rằng gương mặt bị anh nắm chỉ có thể nhìn thẳng anh, nhưng mà ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh.
Mất tự nhiên nói, “Không có, không có chuyện gì cả.”
"Muốn anh tự mình điều tra?" Dừng một chút rồi lại cao giọng ở âm cuối, "Hử?"
Một tiếng "Hử?" này.
Làm tôi chột dạ.
Lý Hào Kiệt muốn đi điều tra, nơi đó không có chuyện gì anh không thể điều tra được.
Tôi ôm lấy cổ anh, gật đầu hôn lên trán anh một cái, câu môi cười, "Chuyện nhỏ, đều đã giải quyết xong rồi, bây giờ không phải chuyện gì em cũng nhờ anh trợ giúp, tự bản thân em cũng có thể giải quyết."
"Thật sao?"
"Thật."
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút trầm mặc.
Khoảng cách giữ hai chúng tôi rất gần nhau, thậm chí có thể nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh của anh chính là hình ảnh ngược của tôi.
Anh trầm mặc một hồi, rồi giơ tay vuốt tóc tôi, trong giọng nói pha chút ít bất đắc dĩ, "Được rồi, xin lỗi em, lần này là lỗi của anh, do anh nghĩ quá nhiều, anh không nên không nói tiếng nào mà đã đi rồi."
Anh nói như vây, tôi cuối cùng cũng nhớ tới!
Rõ ràng người tức giận phải là tôi mới đúng chứ.
Tôi hơi dùng sức, trực tiếp đè anh lên trên giường, dùng tay chống đỡ cơ thể, cúi đầu nhìn anh, dùng giọng rất không vui nói.
"Không từ mà biệt đúng không?"
"Tắt điện thoại đúng không?"
"Ừ?"
Người đàn ông này cứ nằm như vậy trên giường, nhìn tôi, trong con ngươi màu đen tràn đầy ý cười.
Tùy ý tôi cố làm ra vẻ, cũng không ngăn cản.
Chờ tôi nói xong, tay có chút không iên phận, hỏi ngược lại tôi, "Ừ, đúng vậy, sau đó thì sao? Muốn trừng phạt anh như thế nào?"
"…"
"Muốn ăn như thế nào, tùy ý cục cưng định đoạt."
"…"
"Nếu không, nếu như cần roi, nến gì đó, anh đây sẽ gọi người đưa tới."
"…"
Vốn dĩ, tôi chỉ là nhất thời thích thú.
Căn bản không nghĩ tới những thứ khác.
Kết quả bây giờ bị Lý Hào Kiệt nói như vậy, tôi lúng túng, ngay cả bản thân cũng có thể cảm giác được mặt và cổ đang dần dần đỏ lên.
Mà người nói những lời này, lại hoàn toàn không có cảm giác mình đang nói chuyện không thể nói.
Trái lại càng thêm tùy ý làm bậy, chìa tay ra nói tiếp, "Nếu cục cưng thích ở trên, vậy hôm nay anh sẽ ở dưới cho."
"..."
"Làm sao vậy? Không nói lời nào để giữ cổ họng cho tốt, chờ một lát sẽ…"
"Em thua!"
Lý Hào Kiệt nói còn chưa nói hết, tôi liền nhận thua.
Quả nhiên, ở phương diện này, tôi không những không phải là đối thủ của anh, mà còn không có chút phần thắng nào.
Anh nhìn ra tôi đang ngượng ngùng, kéo khóe miệng nở nụ cười được như ý, "Xem ra, chuyện này, tạm thời còn phải dựa vào anh chủ động."
Nói xong, xoay người, đè tôi dưới thân.
Những ngày sau, lúc tôi không bận, đều sẽ đi Hào Thiên đốc thúc Lý Hào Kiệt ăn cơm trưa.
Nháy mắt đã đến ngày đám cưới của Khương Thanh và Ngô Tiến An.
Lý Hào Kiệt đi đứng không tốt, nên không có đến sớm để giúp đỡ, nên tôi chỉ có thể đi qua bên Khương Thanh trước, chờ Ngô Tiến An đến đón dâu.
Khương Thanh và tôi đều lớn lên ở trại trẻ mồ côi, vậy nên không có người thân.
Phần lớn người đến đều là đồng nghiệp của chị ấy.
Nghề nghiệp của Khương Thanh là tiếp viên hàng không, vậy nên phần lớn đồng nghiệp của chị ấy đều cùng đi đến đây, mỗi một người đều là mỹ nữ.
Nhưng mà, hôm nay Khương Thanh là nhân vật chính, đương nhiên là người đẹp nhất.
Bởi vì mang thai, chị ấy không có mặc áo cưới, mà lựa chọn một bộ lễ phục truyền thống, bộ lễ phục truyền thống được thiết kế không có thắt lưng, không cần phải lo lắng sẽ làm bé cưng bị thương.
Bình thường Khương Thanh là người nói nhiều nhất.
Thế nhưng hôm nay chị ấy lại yên lặng ngồi trên giường, mặc kệ người bên cạnh nói ríu rít, vừa ồn vừa lộn xộn.
Chị ấy vẫn như cũ không nói lời nào.
Tôi đi qua ngồi bên cạnh hỏi chị, "Làm sao vậy? Căng thẳng sao?"
"Lần đầu tiên, khó tránh khỏi căng thẳng." Khương Thanh nói xong, tự bản thân mình tựa như cũng ý thức được lời nói này còn có nghĩa khác.
Không khỏi bật cười.
Tôi kéo tay chị ấy, ngẩng đầu nhìn Khương Thanh đã được trang điểm thành một cô dâu xinh đẹp, "Thật tốt, cuối cùng cũng đã gả được chị, trước đây em thật đúng là sợ chị sẽ không kết hôn, quyết tâm phải sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại."
Khương Thanh nghe tôi nói như vậy, ngẩng đầu nhìn