“Vậy em thích gì, để anh tặng em.” Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi.
Tôi biết rõ anh đang ám chỉ chiếc xe.
Anh không thích chiếc xe mini sáu trăm mấy chục triệu của tôi từ lâu rồi.
Có điều, tôi không thèm suy nghĩ dù chỉ một giây, khoác tay anh, trả lời ngay: “Em thích anh.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, dường như Lý Hào Kiệt hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên rõ ràng hơn, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi một cái, con ngươi trong mắt đen nhánh đầy dịu dàng: “Được rồi, vậy em cứ suy nghĩ tiếp đi, em muốn một đám cưới ra sao.”
“Đám cưới?”
Tôi sửng sốt.
Nói mới nhớ, tôi hình như chưa từng nghĩ đến việc tổ chức đám cưới một lần nữa cùng với Lý Hào Kiệt.
Dù sao chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa nghĩ lại thì, cũng đã từng đám cưới một lần rồi.
Có điều lần đó, tên của cô dâu lại không phải tôi.
Tôi do dự.
Trong lòng tôi, nếu nói không muốn tổ chức đám cưới thì là giả, chỉ là...
Dường như anh cũng nhìn ra được sự bối rối của tôi, giọng điệu có phần không vui, hỏi tôi: “Sao vậy? Không muốn gả cho anh à?”
“Không phải.” Tôi đưa tay sờ sờ mặt mình: “Đương nhiên là em muốn gả cho anh, không phải anh thì không lấy chồng, có điều đám cưới các thứ thì không cần đâu, phiền phức như vậy, với lại...”
“Em bận tâm chuyện anh đã từng cưới người khác?”
Anh cắt ngang lời tôi nói.
“Đương nhiên là không phải.” Tôi nhanh chóng phủ nhận, rồi giải thích: “Chỉ là em cảm thấy chuyện kết hôn này quá phiền phức, cần phải chuẩn bị nhiều thứ, thà nghỉ ngơi ở nhà cả ngày còn tốt hơn.”
Thật ra trước đây, lúc Tống Duyên Minh làm đám cưới, Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương cũng không thích lo liệu mọi thứ, còn Tống Duyên Minh lại lười biếng muốn chết.
Cho nên mọi việc lớn nhỏ, toàn bộ đều là tôi thu xếp.
Làm hại tôi cực khổ nhiều đêm không ngủ ngon được.
“Không được.” Lý Hào Kiệt nghe tôi nói hết, lại không chút lưu tình mà bác bỏ: “Những chuyện khác anh đều nhường em, nhưng chuyện này, anh quyết định.”
Vẻ mặt anh kiên quyết.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, biết rằng dù mình có nói gì nữa thì anh cũng không đồng ý.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể gật đầu nhẹ: “Được rồi, em nghe lời anh.”
“Ngoan.”
Anh nói một cách ôn nhu.
Tôi và Lý Hào Kiệt đứng bên ngoài chưa được năm phút, đã có người dẫn chúng tôi vào trong.
Bởi vì Lý Hào Kiệt có thân phận cao, chúng tôi được đưa vào phòng bao.
Trong phòng bao có một cái màn hình rất lớn, có thể nhìn thấy tình hình buổi lễ.
Chúng tôi đi vào, tôi nhìn xung quanh một chút, hơi lo lắng hỏi: “Thiểm Thiểm đâu?”
Đông người như vậy, tôi sợ Thiểm Thiểm sẽ đi lạc.
Lý Hào Kiệt ngồi xuống, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ mà nhún vai: “Con trai đã không còn là con trai của chúng ta nữa rồi?”
Tôi nhìn anh.
Anh nói tiếp: “Vừa nãy lúc đi vào, vừa nhìn thấy con gái của đồng nghiệp Đào Nhi của em, thằng bé liền bám theo, kêu cũng không chịu đi, anh cũng không biết làm sao.”
Nghe anh nói như vậy, tôi cười cười: “Hạ Hạ à.”
Quả nhiên là vậy.
Thiểm Thiểm lớn như vậy, dường như chưa từng để ý đến cô bé nào, ngoại trừ Hạ Hạ.
Lúc đầu, là Hạ Hạ chủ động thân thiết với Thiểm Thiểm trước, nhưng lớn hơn một chút, dường như Hạ Hạ đã biết ngại ngùng, bây giờ lại đổi thành Thiểm Thiểm bám theo con gái nhà người ta.
Tôi đang nói đến Hạ Hạ thì Đào Nhi và chồng cô ấy - Cố Tự Minh, còn có Thiểm Thiểm và Hạ Hạ, bốn người cùng nhau đi vào.
Bốn cái ghế, mỗi người một cái.
Một dãy ghế không lớn, sáu người ngồi lại vừa hay đủ chỗ.
Không lâu sau buổi lễ đã bắt đầu.
Chúng tôi ngồi ở trong rạp, nhìn màn hình lớn, bởi vì đây là đám cưới kiểu Trung Quốc, cho nên khung cảnh xung quanh cũng được trang trí theo kiểu Trung Quốc.
Chúng tôi nhìn thấy hai người Ngô Tiến An và Khương Thanh cùng nhau tiến vào sảnh lớn.
Ngồi ở vị trí đầu tiên là cha mẹ của Ngô Tiến An.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp được cha mẹ Ngô Tiến An, hai ông bà ngồi đó, gương mặt đầy vui cười, vừa nhìn đã biết là người hiền lành.
Lễ nghi trong đám cưới Trung Quốc không giống với đám cưới bình thường cho lắm.
Có điều cũng không quá phức tạp, rất nhanh sau đó đã xong.
Sau khi kết thúc, lần lượt từng người từ cha mẹ của Ngô Tiến An, sếp của Khương Thanh lên phát biểu, rồi sau đó mới đến lượt Lý Hào Kiệt.
Có điều Ngô Tiến An không để Lý Hào Kiệt đi lên, mà cầm micro và