Có lẽ là vì được tiêm thuốc an thần nên lúc này đầu óc tôi còn hơi lộn xộn, lúc chạy bộ va chạm lung tung. Nhưng tôi lại không để ý được nhiều như vậy.
Vừa đến cửa, tôi thấy một chiếc xe tải lớn đỗ ở đó.
Bên cạnh có bảy tám người đang đứng.
Tôi vừa nhìn là nhận ra ba mẹ của Lương Khanh Vũ.
Họ cũng nhìn thấy tôi.
Tôi đi đến đằng trước. Mẹ Lương Khanh Vũ đi tới, trực tiếp đẩy tôi ra: “Mày đừng bám theo con trai tao nữa! Đều tại mày! Đồ sao chổi xui xẻo! Nếu không phải tại mày thì con trai tao sao có thể chết được chứ?!”
“Cô ơi, cô đừng giận nữa, cẩn thận thân thể.” Bên cạnh có người đỡ bà ta.
“Bác gái, cháu biết lỗi rồi.” Tôi nhìn thi thể Lương Khanh Vũ trên xe, xin bà ta: “Cháu muốn nhìn anh ấy thêm chút nữa, có được không?”
“Không được!” Mẹ Lương Khanh Vũ chặn trước cửa, liên tục đẩy tôi: “Đồ sao chổi xui xẻo. Mày nhìn, mày nhìn thì con trai tao có thể sống lại được không?”
Mẹ Lương Khanh Vũ khóc thảm thiết.
Bà ta vẫn đẩy tôi ra, khiến tôi và Lương Khanh Vũ cách một khoảng cách.
Tôi biết, thi thể bị đưa đi, tôi không thể thấy Lương Khanh Vũ được nữa.
“Bác gái, cháu…”
Ngay lúc tôi đang định xin bà ta thì một người bước ra từ trong đám đông.
Tôi còn chưa phản ứng lại thì người kia nâng tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt tôi!
Tôi chỉ cảm thấy tai ù đi.
Ngẩng đầu lên, người đứng trước mặt tôi là An Kiều.
Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Tống Duyên Khanh, cô cút đi được không? Trước đó cô đã hại Lương Khanh Vũ đến mức đó rồi mà còn không biết hối cải, bây giờ cô đòi cả mạng sống của anh ấy nữa, sao cô vẫn còn ở đây chưa chịu đi? Cô còn muốn làm gì nữa đây?”
“Tôi…”
Tôi bị cô ta đánh, nhưng tôi không hận cô ta chút nào cả. Thậm chí trong lòng tôi tràn đầy áy náy.
Đúng rồi, đều do tôi cả.
Nếu không phải xảy ra chuyện ấy thì Lương Khanh Vũ sao lại chạy tới Vĩnh An được chứ?
Nếu anh không đến thì sẽ không trở về.
Không trở về thì sẽ không xảy ra chuyện.
Đều tại tôi.
Là tôi hại chết anh.
“Cô cút đi càng xa càng tốt! Nhưng xin cô đừng bao giờ quên rằng, Lương Khanh Vũ là bị cô hại chết!”
An Kiều nói rồi vung tay lên, đóng cửa xe tải lại.
Cô ta đỡ mẹ Lương Khanh Vũ lên xe.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn họ lên xe.
Nhìn chiếc xe chở Lương Khanh Vũ đi càng ngày càng xa.
Mãi cho tới khi không thấy chiếc xe nữa, tôi mới ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào đầu gối, nói: “Anh Vũ… Xin lỗi…”
Xin lỗi.
Nếu thời gian quay ngược lại, em thà rằng người chết là em.
Hôm sau, tôi về Vĩnh An.
Tôi xin nghỉ ở công ty.
Tôi cầm tiền, thuê căn phòng mà trước đó Lương Khanh Vũ đã đặt cho tôi.
Tôi cứ thế ở trong đó.
Không làm gì hết, chỉ ngồi trên giường ngẩn người, nhìn cánh cửa ấy, chờ đến khi cánh cửa bị gõ vang.
Mong chờ khi cánh cửa ấy mở ra, người bước vào là Lương Khanh Vũ.
Nhưng mỗi lần đều khiến tôi thất vọng.
Người gõ cửa luôn luôn là nhân viên phục vụ khách sạn.
Tôi ở đó bảy ngày.
Vào ngày thứ bảy, cửa lại bị gõ vang.
Tôi hoan hỉ mở cửa ra. Ngoài cửa là Khương Thanh, vung nắm đấm lên: “Em càn quấy đủ chưa?”
“…”
Tôi nhìn Khương Thanh, thều thào: “Sao chị biết mình ở đây?”
“Em đừng quan tâm.” Khương Thanh liếc xéo tôi một cái, tức giận nói: “Em đang làm gì thế hả? Ở đây chờ đến khi mình có siêu năng lực xuyên qua thời không hả?”
“Em…”
Đúng rồi, tôi đang chờ mong gì đây?
Lương Khanh Vũ đã chết rồi. Anh sẽ không trở lại nữa.
“Nói xem thử xem đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Thanh ngồi trên giường nhìn tôi.
Tôi bắt đầu kể cho cô ấy nghe, bắt đầu từ vụ sao chép trận bán kết, mãi cho tới cái chết của Lương Khanh Vũ.
Kể xong, tôi thều thào: “Đều tại em, tại em không có bản lĩnh, chứ nếu không thì cũng không cần phải nhờ anh ấy giúp đỡ. Vậy thì anh ấy sẽ không đến Vĩnh An, sẽ không đi lên đường cao tốc, cũng sẽ không chết…”
“Tỉnh lại đi! Đều là ngoài ý muốn cả thôi!”
“Không phải là ngoài ý muốn. Nếu không phải tại em thì anh ấy sẽ không đến Vĩnh An.”
Tôi kiên quyết lặp lại: “Nếu anh ấy không đến Vĩnh An thì sẽ không đi đường cao tốc trở về…”
Khương Thanh thấy tôi như vậy, ngồi trên giường ôm chầm tôi vào lòng: “Được rồi, hết thảy đều là Lương Khanh Vũ tự nguyện. Cho dù anh ấy có biết là sẽ gặp tai nạn thì chắc chắn anh cũng sẽ trở về thôi. Đây là sự lựa chọn của anh ấy.”
“Nhưng mà…”
“Gì mà lắm nhưng thế? Chắc chắn anh ấy sẽ không hối hận đâu. Vì người mình yêu thì có gì mà hối hận chứ?”
Lời nói của Khương Thanh khiến tôi không khỏi im lặng.
Vì người mình yêu.
Anh yêu tôi, tôi biết. Trước khi chết anh đã gửi nhiều tin nhắn cho tôi như vậy mà.
Nói với tôi rằng, anh yêu tôi.
Nhưng vốn dĩ tôi không xứng với tình yêu ấy.
Khương Thanh trả phòng với tôi, cùng tôi về nhà.
Lúc ở nhà, tôi nhận được điện thoại của Đặng Tùng. Anh ta nói với tôi rằng thể lệ trận chung kết đã có rồi, phải tập hợp rồi xuất phát ở ba ngày sau. Hỏi bên tôi có việc gì không, muốn xin nghỉ tới khi nào.
“Xin lỗi sếp Đặng. Tôi không tham dự trận chung kết nữa đâu.”
Tôi đáp lại một cách hờ hững.
Lúc nghe Đặng Tùng nói chuyện, tôi suy nghĩ lại những việc đã qua. Nếu không phải tại trận đấu bán kết lần này, nếu không phải tại sự kiện Lương Vũ Hạnh kia thì sẽ không xảy ra những chuyện sau đó!
“Gì cơ?” Đầu dây bên kia, Đặng Tùng ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức khuyên nhủ: “Duyên Khanh, mình đừng nói đùa nhé. Cô vất vả lắm mới chứng minh được rằng mình không sao chép để vào trận chung kết, bây giờ nói không tham dự là sao hả?”
“Sếp Đặng, người giúp tôi chứng minh tôi không sao chép hôm đó đã chết rồi. Là tôi hại anh ấy.”
Tôi ôm điện thoại, ấp úng nói.
Khi nhắc tới chuyện này, nước mắt lại tràn vành mi.
Lòng tôi chua xót khôn tả.
“Chết rồi?” Đầu dây bên kia, Đặng Tùng ngây ngẩn cả người: “Sao mà… Đột ngột vậy?”
“Đúng rồi. Cho nên tôi không muốn tham dự nữa.”
Nói rồi, tôi cúp điện thoại.
Tôi bây giờ, sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Khương Thanh nghe tôi gọi điện thoại, đi ra hỏi tôi: “Chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì. Chẳng qua là không tham dự trận chung kết thôi.” Tôi nói bằng giọng thản nhiên.
Khương Thanh nghe vậy, sửng sốt trong chốc lát rồi đi tới, vỗ lên mặt tôi: “Em gái à, em điên rồi hả? Trận chung kết lần này đã chứng minh là em không sao chép, là Lương Khanh Vũ đánh đổi bằng cả mạng sống. Anh ấy chết rồi, em lại không tham dự nữa, không cảm thấy mình phụ lòng anh ấy à?”
“Em…”
Mấy ngày qua, đầu óc của tôi vẫn luôn mơ hồ, nhưng lời nói của Khương Thanh lại đột nhiên khiến tôi tỉnh táo lại.
Đúng rồi, sự trong sạch của tôi là được Lương Khanh Vũ chứng minh bằng chính mạng sống của anh ấy.
Sao tôi có thể không tham dự được chứ?
Tôi mau chóng cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Đặng Tùng. Đúng lúc đó, anh ta lại gọi lại cho tôi, tôi nghe máy rồi nói: “Xin lỗi sếp Đặng. Vừa rồi tôi không nghĩ rõ ràng. Tôi tham dự, tôi sẽ tham dự trận chung kết!”
Nghe tôi nói vậy, Đặng Tùng không khỏi thở hắt ra một hơi: “Ây dà, Tống Duyên Khanh, cô làm tôi sợ muốn chết!”
“Tôi tham dự.”
Tôi lặp lại lần nữa.
“Được được. Thông báo về trận chung kết lần này là phát cho cá nhân. Bây giờ tôi gửi vào email của cô nhé. Cô xem thử đi.”
Đặng Tùng nói rồi cúp máy.
Chưa tới một phút sau, hộp thư của tôi đã nhận được email về trận chung kết mà Đặng Tùng gửi tới.