Tôi mở email xem sơ qua, trận chung kết tổng cộng có sáu người. Nhưng hiện giờ trong email không công bố sáu người này rốt cuộc là ai.
Chỉ nói ba ngày sau, mọi người phải tập hợp ở sân bay, do người trong công ty tương ứng phụ trách, thống nhất xuất phát.
Đi đâu, trong email cũng không viết.
Nhưng tôi không để ý mấy cái đó. Nếu đã quyết định đi thì cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng sẽ đi.
Tôi đang xem email, Khương Thanh ôm lấy tôi từ đằng sau: “Chị biết em rất buồn, nhưng người chết không thể sống lại được. Lần này anh ấy đến đây cũng là vì lo cho em, nên em càng phải sống tốt mới được.”
Tôi cúi đầu, cầm lấy tay chị ấy, nói: “Trước khi anh ấy đi, em còn từng nói với anh ấy rằng em sẽ không yêu phải anh ấy đâu. Có phải là em đã sai rồi không? Em cảm thấy em nên đồng ý anh ấy mới phải…”
“Nếu em làm thế thì tình cảm mà em dành cho anh ấy chỉ là sự đồng tình, mà không phải là tình yêu.”
“Nhưng như vậy thì anh ấy cũng sẽ không lìa đời với tâm trạng đau buồn ấy.”
“Nhưng đó vẫn là đồng tình. Em mong người em yêu sẽ ở bên em cả đời vì đồng tình với em chắc?”
Câu hỏi của Khương Thanh, cho dù không đáp lại, nhưng trong lòng tôi cũng đã có đáp án.
Tôi không cần.
Khương Thanh vỗ vai tôi: “Người chết không thể sống lại. Chúng ta không thể thay đổi sự thật rằng anh ấy đã vì em mà chết, cho nên em hãy sống sót thật tốt thay cho anh ấy.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu.
Tôi sẽ sống thật tốt, tốt hơn bây giờ.
Ngày mai Khương Thanh phải đi công tác, lại hơn một tháng không trở lại. Buổi tối tôi nấu đặc sản địa phương cho chị ấy ăn no nê. Hai người chúng tôi lại nằm trên giường hàn huyên thật nhiều chuyện ngày xưa.
Đến hơn nửa đêm, chúng tôi mới chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, lúc thức dậy, tôi thấy Khương Thanh vẫn còn ngủ, bèn đẩy chị ấy: “Cậu còn chưa đi à?”
Khương Thanh mơ màng mò di động, nhìn thoáng qua, giật bắn cả người nhảy xuống giường: “Sao em không gọi chị dậy sớm hơn?”
Chị ấy vừa càm ràm vừa thay quần áo, xách hàng lý đã thu dọn từ trước đó, thậm chí còn không kịp trang điểm đã lao ra ngoài.
Lúc đưa chị ấy ra ngoài, tôi vừa lúc gặp Lý Trọng Mạnh.
Anh cũng xuống lầu.
Thấy Khương Thanh lao tới, anh bèn giữ thang máy lại giúp chị ấy.
Khương Thanh nói tiếng cảm ơn rồi không khách khí xông vào.
Chờ đến khi chị ấy rời đi rồi, tôi mới chỉnh chu lại bản thân mình, đến công ty bàn giao công việc.
Dù sao thì thể lệ trận chung kết lần này viết rất mơ hồ, chỉ nói ba ngày sau tập hợp ở sân bay. Ngoài ra, đi đâu, đi bao lâu, không có lấy nửa chữ.
Tôi đành phải giao hết khách hàng, công việc trong tay cho người khác một cách không cam lòng.
Bàn giao công việc xong, tôi bước ra từ công ty, nhận được một cuộc gọi xa lạ.
Tôi nhấc máy, đối phương hỏi tôi trước: “Là Tống Duyên Khanh đúng không?”
“Vâng.”
Giọng nói này rất xa lạ.
Tôi không khỏi nảy sinh cảnh giác.
Đối phương nói: “Chào cô. Chúng tôi là cảnh sát giao thông ở thị trấn Ngô. Tôi có mấy câu muốn hỏi cô về vụ tai nạn trên đường cao tốc mấy tuần trước.”
Cảnh sát giao thông thị trấn Ngô?
“Hỏi tôi?”
Tôi không khỏi sửng sốt.
Đương nhiên là tôi biết anh ta nói tới vụ tai nạn giao thông đó, chẳng qua…
“Ý anh là gì? Vụ tai nạn đó không phải là ngoài ý muốn sao?”
Tôi không khỏi trở nên căng thẳng.
“Bây giờ còn chưa thể xác định được. Chẳng qua khi chúng tôi kiểm tra hiện trường thì phát hiện có những điểm đáng ngờ, cho nên có mấy câu muốn hỏi cô một chút.” Cảnh sát giao thông nói một cách quan liêu.
Tôi vội nói: “Được thôi, anh hỏi đi. Tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho anh.”
Điều đầu tiên mà cảnh sát giao thông hỏi là chuyện Lương Khanh Vũ gọi điện thoại cho tôi.
Tôi kể cho anh ta nghe về tình huống khi đó, bày tỏ khi đó tôi cũng không nhận được điện thoại của anh ấy. Sau đó anh ấy gửi tin nhắn bằng giọng nói cho tôi.
“Nội dung tin nhắn là gì? Có thể tiết lộ cho tôi được không?” Cảnh sát giao thông hỏi.
Tôi thoáng chần chừ.
Đó là tin nhắn riêng tư mà Lương Khanh Vũ gửi cho tôi.
Nhưng tôi muốn biết nhiều tin tức hơn từ chỗ cảnh sát giao
thông, nên dù do dự tôi vẫn nói: “Tôi và anh ấy có khúc mắc về chuyện tình cảm. Anh ấy gửi wechat là muốn nói với tôi rằng, anh ấy yêu tôi.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Nếu còn có việc gì thì tôi sẽ liên lạc lại với cô.”
Cảnh sát giao thông không nói thêm gì nữa.
Nghe giọng điệu của anh ta, tôi biết anh ta muốn cúp máy. Tôi vội nói: “À… Có thể nói cho tôi biết, vụ tai nạn đó có điểm đáng ngờ gì không vậy?”
“Ừm…”
“Nói cho tôi nghe chút đi. Lương Khanh Vũ là người rất quan trọng đối với tôi.” Tôi cố ý nói: “Nếu không thì trước khi chết, anh ấy cũng sẽ chỉ gọi điện thoại cho tôi mà không kịp liên lạc với người nhà mình. Đúng không?”
Đầu dây bên kia, cảnh sát giao thông im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Là thế này, chúng tôi không phát hiện bất cứ dấu vết phanh lại nào ở hiện trường tai nạn.”
Ngoài đó ra, cảnh sát giao thông không nói thêm gì nữa.
Tôi cúp điện thoại, đứng ở cửa công ty, đầu óc hơi lộn xộn.
Thế là thế nào? Chẳng lẽ có kẻ nào muốn hại Lương Khanh Vũ ư?
Nếu là vậy thì kẻ đó là ai?
Có khi nào là anh có mâu thuẫn với người khác trong chuyện làm ăn, khiến đối phương nảy sinh ý định giết người không nhỉ?
Tôi biết, mình có suy nghĩ miên man cũng vô ích.
Mọi chuyện vẫn phải giao cho cảnh sát điều tra.
Hai ngày sau tôi phải tham dự trận chung kết. Lần này đi bao lâu cũng không biết nữa.
Cộng thêm chuyện trước đó, đã rất lâu rồi tôi không đi thăm Tống Tuyết.
Bây giờ vừa lúc có rảnh, tôi gọi taxi đi bệnh viện Thánh Tâm.
Tống Tuyết vẫn hôn mê trong phòng ICU. Tôi nhìn bà ấy qua vách tường thủy tinh.
Hôn mê mấy tháng, chỉ nhờ vào cung cấp chất dinh dưỡng, Tống Tuyết đã gầy đi trông thấy, hai bên má lõm vào rõ rệt.
“Bà nội, nhất định bà phải tỉnh lại đấy.
Tôi đứng trước tường thủy tinh thều thào.
Trên thế giới này, có rất ít người khiến tôi cảm thấy quan trọng. Tống Tuyết, Khương Thanh, Lương Khanh Vũ.
Bây giờ Lương Khanh Vũ đã chết rồi. Tống Tuyết nhất định không thể xảy ra chuyện gì.
“Ủa, đến sớm thế à?”
“Chứ còn gì nữa? Chắc là đã trông chờ giây phút này từ lâu rồi.”
Đúng lúc tôi đang nhìn Tống Tuyết thì hai cô y tá đi qua sau lưng tôi.
Tiếng nói chuyện của hai người họ hơi to nên bị tôi nghe thấy hết.
Tôi quay lại, nhanh chóng đi đến gần họ hỏi: “Các cô đang nói gì vậy?”
Một cô y tá trong đó có vẻ không ngờ rằng tôi sẽ đuổi theo họ nên sắc mặt thay đổi, nói ngay tức khắc: “Không có gì đâu.”
Một người khác lại bất mãn: “Có gì mà phải giấu! Có phải là chuyện mờ ám gì đâu mà.”
“Sao vậy? Có phải là chiều nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi vặn hỏi.
“Cô không biết à?” Một y tá hỏi tôi: “Người bệnh này đã hôn mê hơn ba tháng rồi. Hôm qua lại làm kiểm tra, bị tuyên bố là người thực vật, đã thông báo cho người nhà các cô chiều nay đến đây để tuyên bố chuyện này rồi.”
“Gì cơ?”
Tôi ngây ra như phỗng.
Hai cô y tá nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, dường như rất bất ngờ vì tôi không biết gì về chuyện này.
Hai người đi xa. Tôi đứng ở đó một mình, đầu óc như mớ bòng bong.
Thế là thế nào? Bị phán định là chết não, chiều nay sẽ tuyên bố chuyện này?
Thế mà không ai nói cho tôi cả. Nếu hôm nay tôi không đến thì chắc chắn sẽ bỏ qua thời khắc này.
Tôi đứng chờ ngoài phòng bệnh một giờ. Tống Cẩm Dương, Tống Cẩm Chi, cùng với Tống Duyên Minh đồng thời xuất hiện.
Họ thấy tôi thì đều sửng sốt tại chỗ.