Diệp Hàn Minh dạo gần đây liên tục bày mưu tính kế để đến trận tỉ thí kia sẽ trừ khử giọt máu cuối cùng của Mạc gia.
“Linh Chi à, nàng biết không? Những năm qua ta đã rất mệt mỏi, tuy rằng đã giết được hắn ta nhưng vẫn không hề hả dạ.
Ta một lòng một dạ thương nàng nhưng tại sao nàng đối xử với ta như vậy?
Hài tử đó không phải là con của ta, nàng chỉ cần mở miệng, ta sẽ nuôi nấng nó cùng nàng.
Vậy tại sao nàng lại như vậy? Nàng thà chết chứ không cam tâm tình nguyện nói ra?”
Diệp Hàn Minh ngồi bên bức ảnh thờ của Tạ Linh Chi, đôi mắt ông đo đỏ. Bằng giọng dịu dàng ông than thở.
Nước mắt ông từng giọt từng giọt tuôn ra.
Vì sao lại như thế cơ chứ? Ông đã nhiều lần trách bản thân độc ác, trách bản thân vô tâm, trách bản thân không một chút tình người.
Nhưng ông có thể làm gì?
Người con gái ông thương lại đi yêu một người con trai khác.
Người đó còn là huynh đệ của người anh cùng cha khác mẹ, được mệnh danh vừa là tuyệt thế đại hoàng vừa là tuyệt thế hoàng tử.
Ông ngậm cay ngậm đắng, cố gắng chúc phúc cho bà và người bà yêu nhưng số phận đâu như ý muốn?
Nếu như ông đủ can đảm, đủ mạnh mẽ thì đã không bị người đời chửi rủa.
Nếu mẫu thân ông không dại dột tìm đến Mạc Đỉnh Tề, dùng xuân dược với ông ta thì bây giờ Diệp Hàn Minh ông đâu đến nỗi thống khổ như thế?
Đúng là ông rất gian dối, ông là một con người máu lạnh. Nhưng những điều đó do ai ban ra?
Diệp Hàn Minh ông cũng đâu muốn như vậy?
Đâu ai quyết định được bản thân mình sẽ như thế nào, đầu thai ở gia đình có gia cảnh ra sao?
Điều này không thể trách ông!
Họ có thể mắng chửi ông nhưng tuyệt đối không thể mắng chửi gia đình ông.
Người đời sỉ nhục ông không có gia giáo, dù sao cũng chỉ là con rơi