“Nhanh lên!”
“Mau cái chân lên!”
“Trận tỉ thí thường niên sắp bắt đầu rồi kìa!”
“Dạ Lam đại nhân cũng tham gia đó!”
“Thần thú tối cao cũng sẽ xuất hiện đó.”
“Ôi trời ơi, thật đáng để trông đợi mà.”
Người người nô nức như đi hội, ai nấy đều cuống cuồng đổ dồn về phía võ đài của học viện “Đốc Nam”
Hôm nay Mạc Giai Nhi cùng 5 thuộc hạ vẫn mang trong mình những bộ đồ đen thoải mái, dễ vận động
Vì tính hôm nay sẽ hành động luôn nên cô đã dùng “bạch nhãn” theo dõi xung quanh, cô đã thấy Diệp Hàn Minh.
Ông ta đến cũng đã đến rồi, chắc chắn ông ta cũng đã chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng cho bản thân.
Vậy nên, cô cũng nên đề phòng thì hơn.
Bước đến chỗ giành cho Dạ Lam đại nhân, Mạc Giai Nhi ngồi xuống, dựa người vào chiếc ghế, tay văn ve tách trà vừa được Khiết rót.
Mắt cô vô tình nhìn về phía xa xa, nơi có hình bóng thân thuộc.
Người mà cô từng cho là đã lừa dối mình đang ở đối diện cô. Anh trông tiều tụy hẳn.
Không còn là Diệp Hàn Phong, không còn là một Phong Vương quyền cao như núi nữa.
Anh dường như gầy đi. Trông anh bây giờ còn yếu ớt hơn những kẻ kiêu ngạo, hống hách, tự cho mình là tài giỏi ngoài kia.
Cô nhớ, lúc trước anh chưa từng để bộ y phục mình mang trên mình bị vấy bẩn hay có một chút nhăn.
Mà sao giờ đây lại thay đổi cách biệt như thế.
Giờ đây, anh không ổn một chút nào.
Nhìn thấy người mà bản thân yêu như muốn chết đi sống lại trong bộ dạng người không ra người, ma không ra ma thế kia bất giác làm tim cô đau nhói.
Phải chăng, còn