Ngày qua ngày, thoáng mấy chốc hôm đã là ngày thứ 3 cô ở nơi đây. Đẳng không muốn trở về hình người nên cứ trú ngụ trong cơ thể hút linh lực của cô.
Chỉ cần Mạc Giai Nhi ăn đủ no, ngủ đủ giấc thì linh lực của cô vẫn mãi dồi dào.
Nay cô còn tập luyện đan.
Đan dược nơi này chia làm rất nhiều loại nhưng phổ biến là: Đan hồi sức và đan tăng cường.
Mỗi loại đan có 3 bậc. Bậc thấp, bậc bình thường, bậc hoàn hảo.
Tùy vào loại bậc mà đan dược có thể đạt giá cao hoặc thấp.
“Hoàn hảo 70% rồi ngươi còn cần gì nữa?”
Đẳng khó hiểu nhìn Mạc Giai Nhi.
“Không. Ta muốn hơn 90% hoàn hảo. Chừng này cũng thuộc dạng thường mà thôi.
Ra một lần 5 viên 70% thì thà ra 2 viên 90% còn hơn!”
Đẳng thở dài mệt mỏi, quả là chán nản. Hôm qua và hôm nay Mạc Giai Nhi cứ ở im một chỗ luyện tập làm nó không đi được đâu.
Thấy Đẳng có vẻ âu tư, phiền muộn. Thậm chí còn thở dài với cô nên cô liền hiểu có chuyện.
"Thôi. Chúng ta và thành bán rồi tiện thể đi làm chút nhiệm vụ!”
Nói xong, Mạc Giai Nhi liền đi ngay lập tức.
Bước đến quầy dược phẩm thì cô đưa cho thầy y 20 viên đan hồi và 15 viên đan tăng cường cho ông ta.
Hai loại đều đạt 70% hoàn hảo nên ông ngạc nhiên nhìn cô.
"Dạ Lam đại nhân. Đan dược của ngài thật đỉnh cao.
35 viên của ngài bán được hẳn 50 lượng vàng.”
Mạc Giai Nhi xua tay tỏ ý kêu ông ta nhanh gọn lẹ sắp xếp và lấy tiền cho cô.
Thấy cô vừa là ma pháp sư chiến đấu giỏi vừa là một luyện đan sư tài ba nên ai ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ.
Họ đều biết nếu muốn làm luyện đan sư đòi hỏi sự thông minh rất cao, chưa kể còn về thiên bẩm nữa.
Lấy tiền xong thì cô lập tức đi đến bảng săn linh thú, xem thử hôm nay có gì mới mẻ hay không.
Cô thấy hứng thú với một linh thú tên Băng Vương, một con sư tử hệ băng cấp 10.
Nếu ở hiện đại sư tử là chúa tể sơn lâm thì ở đây hoàn toàn ngược lại. Tại đây, hổ được phong là thần thú, rất có uy quyền.
Chưa kể, nếu thần thú đó thuộc cấp 5 thì phải gọi là quá sức tưởng tượng.
Dù sao cũng chị là một con linh thú cấp 10 mà thôi. Không ăn thua gì với cô.
Khi cô đến nơi thì cả đoàn người đang tập hơn để giết con mãnh thú kia. Nhưng không ai hạ được nó.
Người thì bị thương, người thì chết, người thì rụt rè đứng ở phía đằng sau. Đúng là một lũ vô lại.
Mạc Giai Nhi dùng kiếm được đúc kết từ lông vũ của Hỏa tấn công con Băng Vương kia.
Chỉ bằng một nhát đâm, con sư tử đó đã gục ngã. Băng trên người nó tan chảy. Ở chỗ bị cô đâm thì ló ra một quả huyết cầu.
“Huyết cầu” được xem là sinh mệnh của linh thú. Nếu nó mất đi thì linh thú đó coi như không còn tồn tài nữa.
Ngược lại, nếu người nào có được huyết cầu của linh thú, rồi luyện thành đan dược thì cơ thể mình sẽ mạnh hơn gấp bội.
Đặc biệt là các loại thú ở hệ lôi và hệ hỏa.
Vậy nên Phượng Hoàng Lửa của Mạc Giai Nhi luôn là linh thú bị người người dòm ngó và muốn bắt nhất.
Hạ gục Băng Vương trong tích tắc như thế khiến cô chán nản. Haizz…. Cô cần những con thú mạnh mẽ hơn thế.
Cứ như thế này sẽ khiến cô tự kỉ chết mất.
“Dạ Lam đại nhân xin ngài hãy nhận chúng tôi làm đồ đệ!”
“Ta nữa… Ta nữa…”
“Dạ Lam đại nhân…”
Một đám ma pháp sư chiến đấu lên tiếng, hô hào khiến Mạc Giai Nhi mệt mỏi thở dài.
“Xin lỗi, ta không nhận đồ đệ”
Nói đến đây, nhiều người không khỏi ngỡ ngàng và thất vọng. Họ quá nể phục cô nên mong rằng cô sẽ thu nhận họ.
Nhưng không! Họ