“Đẳng, ngươi ở lại đây. Ta cần vào rừng một chuyến”
Mạc Giai Nhi hôm nay cần đi kiếm một chút thảo dược nên dặn Đẳng ở lại với Hỏa.
Hỏa đã trở thành một chú chim nhỏ có bộ lông màu đỏ nhạt pha lẫn chút trắng trông rất dễ thương.
Bởi mấy ngày trước cô có thu nhận một người tên là Lâm Nặc nên cô cũng phải kiếm nơi khác cho anh ta dung thân.
Khi cần thì cô sẽ gọi anh ta đến. Vì mới gặp mấy ngày nên cô không thể nói bí mật về Đẳng được mà có quen lâu thì cô càng dè chừng.
Ở nơi này tốt nhất không nên quá thân thiết với ai. Tuy “bạch nhãn” cho cô biết Lâm Nặc không phải người xấu nhưng lòng người nào ai đoán được cơ chứ?
Có những người ban đầu thì hiền từ, thân thiện, về sau mới lộ bản chất thật sự, chính là một con cáo già giả vờ làm mèo con nhỏ.
Vì lo cho Mạc Giai Nhi nên Đẳng chẳng muốn ngồi im một chỗ xíu nào.
Bây giờ nó trở thành thần thú đích thực. Biến thành hình dạng thú của mình là một con hồ ly rồi lén lút đi theo cô.
Đẳng đã được 500 tuổi. Đối với thần thú mà nói thì được thuộc tầng lớp trẻ tuổi, giống như con người ở lứa tuổi đôi mươi.
Tầm cỡ 1500 tuổi mới gọi là trung niên hoặc hơi già. Vậy nên nhiều lúc Đẳng giở thói ra nói với Mạc Giai Nhi rằng khi nào trở về hiện đại thì cô phải gọi nó là anh.
Không ngờ chỉ là một thần thú thôi mà cũng lắm chuyện đến như vậy.
Nhận ra có thứ gì đó đang đi theo mình, Mạc Giai Nhi liền biết đó chính là Đẳng, đúng là cái thứ nhiều chuyện. Cô đi một xíu cũng không được.
Cô nhanh chóng dùng “bạch nhãn” rồi cắt đuôi nó. Đẳng thất thần giây lát, rồi vùng vằng tức giận bỏ về.
Chán thật. Muốn ra ngoài xíu cũng không được.
Đẳng rầu rỉ rồi hóa lại trở thành một bóng đêm rồi và góc khuất căn nhà rồi nghỉ ngơi.
Mạc Giai Nhi khi chắc chắn không còn ai đi theo nữa liền yên tâm đi dạo khắp rừng.
Nhìn qua nhìn lại toàn là loại thảo dược bình thường, cô không cần những loại có hiệu suất thấp như thế này.
Bất chợt cô thấy ở cuối khu rừng có luồng ánh sáng. Cô lần theo nó rồi bước đến một cái hồ nhỏ.
Ở đấy có một người con trai