Đầu dây bên kia nghe xong mà cười rạng rỡ.
Không biết là người con gái như thế nào? Có được như cô gái bà gặp ở trung tâm mua sắm không? Nghĩ là đã thấy hào hứng rồi.
“Vài phút nữa con sẽ ghé qua chỗ mẹ!”
Nói xong, anh cúp máy rồi nhanh chóng sửa soạn quần áo, ăn mặc chỉnh tề rồi bước xuống giường.
Anh đi đến chỗ chiếc xe của mình đang đậu rồi leo lên. Anh ngay lập tức phóng nhanh về nhà.
Ở nhà, An Tuệ Nghi cứ cười tủm tỉm. Bà ngồi chờ đứa con của mình.
Thực ra, bà là một người phụ nữ rất sắt đá nhưng không hiểu tại sao dạo gần đây bà hiền từ đến lạ.
Không còn mang dáng vẻ lạnh lùng mà vô cùng ấm cúng.
An Tuệ Nghi là mợ chủ của Diệp Gia, đứng trên hàng ngàn, hàng vạn người nên bà luôn giữ tác phong và cử chỉ phù hợp.
Tuy bà không thích danh gia vọng tộc nhưng không sao, vì Diệp Anh Tân, chồng bà cũng như người bà yêu, bà sẽ bỏ tất cả, vì ông mà thay đổi.
Chiếc xe của Diệp Hàn Phong nhanh chóng đặt bánh tại cổng của biệt thự Diệp gia.
Một căn nhà rộng lớn, mang tông màu trắng làm chủ đạo nên trông vô cùng sang trọng và quý phái.
Xung quanh nó là biển hoa rộng lớn được chính tay An Tuệ Nghi, mẹ anh trồng.
Một rừng hoa tươi tốt, xanh mơn mởn làm cho ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ. Không ngờ bà lại khéo tay đến như thế, không giống như những thiên kim hoa đài hòa cát, không biết trời cao đất rộng kia.
Nhìn thấy con mình, bà cuống cùng chạy ra đón rồi liên tục hỏi:
“Con dâu