Sáng hôm sau Bạch Ninh Kiều vẫn còn giận, cô quyết định tự đi bộ đến trường.
Bên ngoài Khương Triết bỏ mặc cô nhưng thực chất anh vẫn rất lo cho cô, anh lái xe đi thật chậm theo sau cô, âm thầm quan sát để cô không nhìn thấy.
Một chiếc xe đạp vụt ngang qua khiến anh chú ý, trùng hợp thay, đó chẳng phải là Lý Trực hay sao.
Người đã khiến cả hai cãi nhau trong đêm hôm qua.
Xe đạp cậu dừng ngay bên cạnh lề đường, Lý Trực nở một nụ cười ấm áp nhìn cô.
- Sao hôm nay đi bộ vậy? Xe cậu đâu?
- Bình thường tôi hay đi xe buýt, hôm nay muốn hóng gió nên đi bộ cho mát đó mà.
Lý Trực biết rõ mối quan hệ giữa Khương Triết và Bạch Ninh Kiều là gì, thường ngày anh ta vẫn.
để ý dáng vẻ đưa đón bạn gái thầy chủ nhiệm nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu.
Trong đầu anh suy nghĩ, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người họ.
Anh cười nhẹ nhìn cô, nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn phải đi bộ, Lý Trực bèn ấm áp mời cô lên xe.
- Bạch Ninh Kiều, hay là cậu ngồi lên xe đi, tôi chở cậu đến trường.
Xe tôi chỉ là xe đạp nhưng mà hơi bị xịn đó.
Mối quan hệ giữa Lý Trực và Bạch Ninh Kiều cũng dần trở nên khắng khít hơn trước, cô quyết định tin tưởng ngồi sau Lý Trực.
Đối với cô, Lý Trực là bạn của mình rồi.
Khương Triết lái xe đứng phía sau thấy hết tất cả, anh tức giận đập mạnh tay vào vô lăng nhưng không trút được là mấy.
Anh đi đường tắt để tránh mặt bọn họ, cũng không đi theo sau Bạch Ninh Kiều.
Suốt đoạn đường đi, cả hai nói chuyện khá ăn ý lại còn vui vẻ.
Thật sự vẻ mặt thân thiện này của Lý Trực khiến Bạch Ninh Kiều càng khẳng định lời nói của Khương Triết tối qua hoàn toàn sai.
- Bạch Ninh Kiều, buổi tập văn nghệ nếu tôi có gì sai sót cậu cứ nói thẳng nhé.
Vì tập thể lời nên tôi sẽ cố gắng thay đổi, nếu như có đoạn ôm nhau hay nắm tay tôi sẽ không khách sáo đâu.
- Vì tập thể lớp thôi mà, không sao đâu.
- Vậy cậu đưa tay đây để tôi nắm trước để sau này đỡ bỡ ngỡ.
Lý Trực đưa bàn tay của mình ra sau lưng nhưng lại không nhận được sự phản hồi nào.
- Thôi, chắc tôi phải để cậu bỡ ngỡ một chút rồi.
Sau khi để xe ở nhà xe, Bạch Ninh Kiều cùng Lý Trực đi vào lớp, vừa đặt chân đến sân trường, cô nhìn thấy dáng vẻ ân cần chu đáo của Hồ Ý đang mỉm cười với bạn trai cô.
- Anh Triết, em có mua đồ ăn sáng cho anh.
- Cô Ý à, tôi...
- Anh đừng tìm lí do