Cuối tuần cô đi chơi cùng Quách Lộ ở khu vui chơi, cũng đã lâu Bạch Ninh Kiều mới cùng bạn thân đi thư giãn như vậy.
Khác với cô, Khương Triết gọi hai người anh em là Vương Tử và Khương Thịnh đến nhà, ba người nhậu đến khuya, say đến nỗi không biết đây là đêm hay ngày.
- Anh Triết, chỉ là một cô gái thôi mà.
Anh buồn bã như vậy để làm gì? Cho ai xem?
- Các cậu chưa yêu, không yêu không hiểu đâu.
Miệng vừa nói xong, anh liền cho chai rượu vào một hớp uống cạn.
Bộ dạng này của anh vừa xộc xệch vừa không ra thể thống, trong mắt Khương Triết, anh ta chẳng quan tâm.
- Anh hai, em biết tính anh nhưng cho dù như vậy anh cũng không nên hành hạ bản thân như vậy chứ? Bây giờ anh ngồi đây uống rượu, bạn gái anh đã bị tên nhóc nào đó cướp mất rồi.
Anh buông lỏng một giây là mất hết đó.
Trong đầu Khương Triết đã có một suy nghĩ khác, một kế hoạch có thể vạch trần bộ mặt giả dối của Lý Trực cho cô xem.
- ...!Anh hai, bỏ chai rượu xuống, nó không giúp ích được gì đâu.
- Khương Thịnh nói đúng đó, mặc dù em là em họ của anh, vừa thấy chị dâu xinh như vậy em cũng đứng hình mấy mấy giây rồi.
Anh nghe xong liền mang ánh mắt hình viên đạn nhìn Vương Tử, bình thường cậu ấy cũng có hơi khùng khùng điên điên một chút nhưng với phụ nữ, cậu luôn nghiêm túc hơn bất cứ việc gì.
Khi nghe được câu nói ấy, Khương Triết cũng biết rõ nhan sắc của Bạch Ninh Kiều có thể khiến nhiều nam nhân chao đảo đến mức nào.
- Anh Triết, đừng nhìn em với ánh mắt đó.
Em chỉ là hơi động lòng một chút thôi chứ có thích đâu.
Nếu như chị ấy gặp được người đàn ông dẻo miệng khác chắc chắn người ta sẽ tán tỉnh chị ấy cho mà xem.
- Anh mày cũng đang tìm cách để níu kéo cô ấy chứ không phải ngồi không công đâu.
- Chỉ có một cách duy nhất.
Khương Thịnh, một người không hiểu gì về tình yêu lại nghĩ ra cách để giúp anh trai giải hòa.
Đây là giúp đỡ hay cố tình gây họa...
- Anh tin mày được không?
- Chỉ cần anh quỳ trước mặt chị ấy, nói một câu duy nhất.
Nhớ là chỉ một câu thôi...
Miệng vừa nói, Khương Thịnh liền làm động tác thị phạm cho Khương Triết xem.
Cả hai anh em họ cũng được một phen trầm trồ..
- ...!Kiều Kiều.
Khương Thịnh liền bị ăn một cái tát.
- Anh hai.
- Tên thân mật như vậy chỉ mình tao được gọi.
- Rồi...!rồi...
Khương Thịnh ngay lập tức lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
- ...!Bạch Ninh Kiều, em giết anh đi, nếu em còn giận thì hãy giết anh để em đỡ buồn rầu.
- Rồi lỡ như cô ấy cầm dao đến giết tao thật thì