Tan học cô trở về nhà như mọi khi, có điều từ đầu ngõ cô đã nghe tiếng nói chuyện phát ra từ nhà mình.
Chắc chắn trong nhà có khách, cô cũng chuẩn bị tinh thần sẵn, vừa bước vào lại gặp ngay ba mẹ của Khương Triết.
- Con...!con chào hai bác ạ.
- Ninh Kiều học về rồi à con?
- Vâng ạ.
Mẹ cô đứng lên nói với cô một câu khiến cô chỉ đành cười ngượng, ngỡ đâu đó là đùa nhưng sau này lại chính là sự thật.
- Gọi ba mẹ đi, sao còn xưng bác làm gì nữa.
- Cái gì hả mẹ? Gọi ba mẹ?
- Hai gia đình đã sắp xếp cho con và Khương Thịnh rồi, sau khi con tốt nghiệp thì có thể đính hôn luôn.
Khương Thịnh từ trong bếp nhà cô đi ra, trên tay còn cầm theo dĩa trái cây, tay đúng lúc nghe rõ mồm một từng chữ của mẹ cô, mắt chữ A miệng chữ O ngạc nhiên.
Còn sắp làm rơi đĩa trái cây đang cầm trên tay xuống.
- Hả???.
- Kết...!kết hôn, sao...!sao có thể chứ? Mọi người có nhầm lẫn gì không?
- Nhầm lẫn sao được, con với Tiểu Kiều quá hợp nhau rồi còn gì, gia đình hai bên cũng đã tính toán xong xuôi rồi.
Trước sự bàng hoàng của con trai, mẹ của Khương Thịnh từng lời an ủi từng bước đi đến nhặt đĩa trái cây lên giúp cho con.
Toàn là trái cây nhỏ chứ không phải là đồ cắt sẵn nên không dơ lắm, chỉ cần rửa qua là xong.
- Hai đứa cứ từ từ tìm hiểu, không phải vội đâu, chỉ cần đồng ý kết hôn sống hòa thuận, sau này cả hai bên gia đình sẽ giúp đỡ rất nhiều đấy.
- Bác...!bác ơi...!con.
Cô vừa mở miệng nói liền bị mẹ cô chặn lại, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ uất ức như muốn khóc ngay tại chỗ, bản thân Bạch Ninh Kiều cũng đã kìm nén rất nhiều.
- Thôi, lên phòng thay đồ đi rồi xuống đây ngồi chơi với anh đi con.
Bạch Ninh Kiều đi lên lầu thay bộ đồng phục nóng bức trong người, lúc này bản thân đã mệt lả chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Bên dưới lầu lại truyền đến tiếng kêu vang vọng lên...
- Xong chưa con, xuống đây.
- Dạ...
Cô bước xuống với bộ quần áo không bánh bèo cũng không sexy, rất lịch sự, điều này cũng rất ưng ý với người lớn.
- À, con xách bịch rác đi vứt luôn đi con.
Lúc này mẹ của Khương Thịnh liên tục nhắc nhở con trai cách tán gái, khuôn mặt anh tối sầm lại, mặc dù không muốn nhưng vẫn ì ạch giúp cô.
- Để anh giúp cho.
Cả hai ra đến ngõ, lúc này không còn người lớn, Bạch Ninh Kiều và Khương Thịnh cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.
- Hazzz, biết làm sao được, anh chỉ xem em là em gái.
- Em cũng vậy mà, chỉ đành thuyết phục họ thôi.
- Ừm, anh cũng đang nản lắm.
Vừa quay người định bước vào, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Bạch Ninh Kiều và cả Khương