Hôm nay là ngày đầu tiên cậu sống ở Anh. Lúc cậu xuống máy bay cũng đã 6h tối rồi. Cậu và EunKi, EunHa đã mua một căn biệt thự gần trường, nơi mà cậu sẽ theo học. Kiến trúc của căn nhà cũng khá hài hòa làm tâm trạng cậu cũng khá lên một tí.
- Jungkook này, ngày mai bọn mình có cần đi nộp hồ sơ nhập học không, hay là có người nộp giúp rồi.- EunKi nói.
- Appa tớ với hiệu trưởng trường này có quen biết với nhau, ông ấy đã nói với hiệu trưởng rồi. Với lại tớ cũng từng gặp ông hiệu trưởng ấy vài lần tại Hàn.- cậu nói.
- À!- EunKi gật đầu.
- Không biết gần đây có siêu thị không nhỉ? Tủ lạnh nhà này không có gì cả.- EunHa nói.
- Trên đường đến đây tớ có thấy một siêu thị. Cũng không xa căn biệt thự này lắm, để tớ đi mua.- cậu nói, rồi cầm theo chiếc ví, sau đó đi ra ngoài.
...
Đi bộ tầm 500m, thì cậu đến được siêu thị, cậu vừa bước vào trong thì đã thu hút nhiều ánh nhìn từ người khác, từ nam đến nử. Cậu vội lấy xe đẩy, sau đó đến từng chổ trong siêu thị để mua.
- Đầu tiên phải có mì gói, chắc khoảng 3 thùng mì. Tiếp theo là gia vị, mỗi thứ lấy 2 gói. Thịt bò, trứng gà, bắp cải, xúc xích. Đồ gia dụng ở nhà cũng không có nhiều thì phải.- cậu lầm bầm, tay vẫn lấy những món mà cậu cho là cần thiết.
Vì quá nhiều món nên 1 chiếc xe đẫy này thật sự chứ không hết, nên cậu kéo thêm 2 chiếc nửa. Lúc ra tính tiền, ai cũng nhìn cậu nhưng họ cũng xem đó là bình thường. Nhân viên thu ngân bắt đầu tính tiền cho cậu.
- Của cậu là 1820 bản anh (au hông rành về máy thứ này nên viết đại nha, thông cảm).- Người nhân viên nói.
- Phiền anh quẹt thẻ hộ.- cậu nói tay đưa ra tấm thẻ.
Người nhân viên sau khi tính tiền cho cậu xong thì cẩn thận gói lại cho cậu.
- Cậu mang về được chứ? Hay để tôi giúp cậu.- Nhân viên đó nói.
- Tôi tự mang được.- cậu lạnh lùng từ chối.
- Vậy để tôi nói nhân viên khác giao hàng đến nhà cậu.- Nhân viên đó nói.
- Vậy cũng được, cảm ơn. Đây là địa chỉ.- cậu nói, sau đó đưa cho nhân viên tờ gíây ghi địa chỉ nhà mình rồi quay lưng đi.
Cậu chậm rãi đi về nhà mình, bất chợt nước mắt cậu rơi, cậu nhớ họ. Nhớ bạn của cậu, cậu muốn gặp họ. Tình cảm của cậu dành cho họ không đơn thuần là tình bạn bình thường. Vì chính chủ thể của "cậu - Jeon Jungkook" đã xem họ là người thân, là tri kỉ của mình. Dù cho cậu - Im Jungkook này, không hề thân thiết gì với 4 người đó, nhưng cái cảm xúc, cái cảm giác mất mát trong con người của Jeon Jungkook vẫn còn.
Cậu cố ngăn không cho nước mắt rơi, nhưng không thể. Vội chạy nhanh về nhà và trốn vào phòng khóc. EunKi và EunHa có gọi cách mấy cậu cũng không trả lời.
- Cậu ấy thật sự rất buồn.- EunKi nói.
- Tớ nghĩ mình nên ra ngoài ăn, dù sao ở nhà cũng chả có gì để ăn cả.- EunHa nói.
- Vậy cũng được, để cậu ấy khóc xong chắc sẽ bình thường trở lại thôi.- EunKi nói, sau đó cả hai ra ngoài ăn.
Khóc một lúc lâu thì cậu cũng nín dần, đột nhiên cậu nghe có tiếng mở cửa, nghĩ là 2 cô gái kia đã về. Cậu khẽ mở cửa ra nhưng không thấy gì cả, đèn phòng khách cũng không mở lên, cậu khá sợ nhưng cũng đánh liều đi xuống, đi đến cuối cầu thang cậu bị một vật gì đó đập vào đầu, cậu ngã xuống. Nhưng cậu vẫn còn nhận thức được việc gi đang diễn ra. Là trộm, tên trộm dùng gậy đánh cậu. Cậu cố gắng đứng dậy, liền bị hắn đẩy ngã. Hắn ngồi lên người cậu.
- Nhìn ngươi có vẻ "ngon" đó. Tiền chưa cướp được, nhưng có ngươi cũng không tồi.- hắn nói, rồi dùng chiếc dao xé chiễc áo phông của cậu ra.
Cậu sợ hãi giẫy dụa nhưng không thoát được hắn. Hắn dùng khăn nhét vào miệng cậu. Sau đó hắn bắt đầu hôn lên xương quai xanh của cậu, rồi lần xuống hai đầu nhũ hoa mà dày vò nó. Lúc đó cậu như chết đi. Nước mắt giàn giụa.
Đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên, giống như cứu tinh của cậu.
- Chúng tôi là nhân viên bên trung tâm mua sắm X.I.D, chúng tôi đến giao hàng.- tiếng nói ngoài cửa vọng vào.
Tên trộm dường như không quan tâm, tiếp tục dày vò cơ thể cậu. Cậu cố gắng hét lên nhưng chỉ phát ra nhưng âm thanh " a ư ư a" làm tên trộm càng hứng thú.
Tên nhân viên bên ngoài không nghe thấy hồi đáp, định hôm sau sẽ giao hàng cho cậu. Đột nhiên có tiếng đổ vở trong căn nhà vọng ra. Tên nhân viên đó đánh liều, mở cửa bước vào. Hắn hoảng hốt khi thấy cảnh tượng trước mắt.
- Dừng lại mau. Nếu không tôi báo cảnh sát!- nhân viên đó la lên.
- Sh*t, Mày chán sống à.- tên trộm tức giận quát.
- Mau thả cậu ấy ra! Tôi đã gọi cho cảnh sát.- tên nhân viên nói.
Tên trộm buôn cậu ra, sau đó tiếng về phía tên nhân viên. Cùng lúc đó cậu ngồi bật dậy, dùng bình hoa đập mạnh vào đầu tên đó. Tên trộm bất tỉnh, cậu sợ hãi chạy về phía tên nhân viên đó, ôm chầm lấy hắn.
- Cám ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm!- cậu nói trong tiếng nấc.
- Cậu không sao chứ?- hắn hỏi cậu.
- Tôi không sao! Mau trói hắn lại rồi mang đến đồn cảnh sát đi.- cậu nói, tay cũng buôn tên nhân viên đó ra.
Tên nhân viên dùng sợi dây nhặt được dưới đất và trói tên trộm lại. Cậu cũng gọi điện báo cho cảnh sát. Sau khi cảnh sát mang tên trộm đi, tên nhân viên cũng rời đi rồi thì EunKi và EunHa cũng về đến nơi.
- Jungkook, xảy ra chuyện gì vậy?- EunKi hoảng hốt hỏi
- Lúc nảy...- cậu định nói nhưng lại ngập ngừng.- ở nhà có trộm.
- Gì chứ? Cậu có sao không?- EunKi và EunHa đồng thanh
- Hắn ta muốn...muốn!- nói được mấy chử thì cậu khóc nấc lên, 2 tay ôm chặt lấy cơ thể mình.
Qua khe hở của chiếc áo EunKi và EunHa nhìn thấy những vết hôn đỏ chi chích trên người cậu, hai người vội ôm lấy cậu mà trấn an.
- Không sao đâu, có bọn tớ ở đây rồi.- EunHa nói.
- Mình gọi cho appa của cậu ấy đi, bảo bác ấy thuê vệ sĩ đến bảo vệ bọn mình.- EunKi nói.
- Được không Jungkook?- EunHa nhìn cậu hỏi.
- Đ...được!- cậu gật đầu.
Sau đó bảo EunKi đi lấy điện thoại giúp cậu. EunKi vào phòng lấy điện thoại cho cậu sẵn tiện lấy cho cậu một cái áo khoác. Sau đó thì đu xuống.
- Điện thoại đây! Áo này, mặc vào đi.- EunKi nói, tay đưa áo và điện thoại cho cậu.
- Cảm ơn cậu.- cậu nhận chiếc áo rồi nhanh chóng mặc vào.
Sau đó nhấn nút gọi cho ba mình.
- Alô!
- Appa!
- Có chuyện gì sao con trai.
- Appa nói với Mark hyung cho người sang Anh bảo vệ con đựơc không?
- Xãy ra chuyện gì sao?
- Bác đừng hỏi, cậu ấy không sao đâu, bọn cháu sợ có trộm thôi ạ.- EunKi lên tiếng.
- Ngày mai sẽ có người đến. Mấy đứa cẩn thận đấy.
- Dạ, bọn con biết rồi. Tạm biệt appa.
Cậu nói xong vội tắt máy.
-