Bác sĩ Cao cũng không khỏe lắm, không thể dìu Phó Quân Thanh một mình được, Giản Chiêu luống cuống tay chân gọi cho xe cấp cứu, báo địa chỉ trường, rồi lại nhìn sang Triệu Thiên Kiệt.
Đôi mắt hổ phách của Giản Chiêu lần đầu tiên nhìn chăm chăm hắn, mang hàm ý không thể tả nổi, ánh nhìn phủ đầy hơi nước làm Triệu Thiên Kiệt giật mình, trái tim như bị ai véo nhẹ làm đập mạnh thình thịch không thể khống chế.
Hắn cắn răng, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng gằn giọng nói cực kì miễn cưỡng:
“Tôi vác tên này vào giường là được chứ gì, cứ cuống hết cả lên, không chết được đâu.”
Triệu Thiên Kiệt đi đến gần, đẩy bác sĩ Cao qua một bên, thô bạo kéo cánh tay của Phó Quân Thanh xốc anh đứng dậy rồi quàng qua vai mình, khuôn mặt hết trắng lại đỏ rồi cuối cùng giận tím tái, cơ bắp toàn thân gồng lên mới có thể không ném người xuống, một đường đi vô cùng gian nan, đôi chân của hắn như muốn chạy thật nhanh, kéo lê theo Phó Quân Thanh ngất ngưởng mấy lần suýt trượt cả người lăn lộn dưới đất.
Bác sĩ Cao rút điện thoại gọi điện báo cho các thầy giám thị, rồi nhanh chóng đuổi theo, điều động Triệu Thiên Kiệt cùng Giản Chiêu đỡ Phó Quân Thanh nằm lên giường bệnh.
Sau khi vạch áo anh ta ra mới thấy được chi chít vết thương lớn nhỏ còn ứ máu trải dài từ ngực xuống eo sườn, vết tìm bầm ngay vùng bụng là nặng nề nhất, đằng sau lưng còn có vài vết thương chồng lên nhau, giống như người bị bạo lực lâu ngày, thương tổn tích tụ, thật không thể tin Phó Quân Thanh lại có thể chịu đựng nó trong thời gian qua.
Giản Chiêu nhìn từ trên xuống dưới, nhớ lại hôm qua hai người còn đi bộ cùng nhau xuyên qua đường phố về đêm, gió lạnh như thế mà Phó Quân Thanh vẫn chủ động nhường áo ấm cho y, ắt hẳn lúc ấy anh đã phải chịu những đau đớn như thế này rồi.
Nghĩ đến đấy mà trong lòng vốn luôn tĩnh lặng của Giản Chiêu lại gợn sóng, đôi mắt hấp háy nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh băng đang nhíu mày chịu sự giày vò thống khổ của Phó Quân Thanh.
Mãi lúc sau y mới lên tiếng:
“Cậu ắt hẳn biết vì sao Phó Quân Thanh bị như thế này mà, phải không?”
Triệu Thiên Kiệt bên cạnh đang khoanh tay đứng dựa vào tường, nghe câu hỏi, lông mày hơi nhướng lên chút, vẻ mặt lộ ra nỗi rối rắm phức tạp, nhưng rất nhanh đã trở về dáng vẻ ngạo mạn ngày thường, nhếch môi nói:
“Tên này là con riêng họ Phó, thầy biết rồi mà.
Đã mang danh con riêng thì làm sao bằng con ruột, tất nhiên sẽ có thị phi nếu được đón về nhà chính.
Lão gia chủ Phó gia ấy à, lão chỉ nghĩ bồi dưỡng đời tiếp theo nối nghiệp lão chứ làm gì có khái niệm tình thân cha con, lão đón tên đần này về rồi dốc tiền vào bồi dưỡng