Xe cấp cứu trên đường chạy thẳng đến bệnh viện.
Tiếng còi hú lên vang dội, những dòng xe nhanh chóng tản ra để nhường cho xe ưu tiên.
Bên trong khoang xe rung lắc, Phó Quân Thanh nằm trên cáng cứu thương, đôi mắt nhắm nghiền.
Hai bên là ghế dài, ngồi bên trái là một nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ, một vị bác sĩ đang đứng sơ cứu cho Phó Quân Thanh.
Giản Chiêu cùng Triệu Thiên Kiệt ngồi bên phải, kế bên là thầy giám thị tóc hoa râm ngồi ghế phụ nhỏ.
Vị bác sĩ đang thăm khám cho Phó Quân Thanh nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn lên khuôn mặt tái nhợt hốc hác của Giản Chiêu.
Thầy giám thị ngồi bên cạnh có khuôn mặt tròn núng nính, đeo cặp kính với cái tròng nhìn mỏng te (có vẻ cận không nặng), thân hình mập mạp, hai đùi to bè ngồi rung rung.
Ổng bặm môi nhưng không nói gì hết, thái độ đề phòng liếc liếc Triệu Thiên Kiệt đang nghênh ngang tựa đầu vào bên vai Giản Chiêu, đôi mắt sói độc của hắn híp lại, tỏ vẻ thoải mái.
Giản Chiêu cảm giác má mình bị những chờm tóc đỏ lòa xòa cọ qua thật ngứa, bả vai cũng tê rần.
Y hơi nhích người qua, lấy tay đẩy đầu hắn.
Triệu Thiên Kiệt không chịu ngồi thẳng dậy, còn nhỏ giọng lầm bầm gắt gỏng.
Bác sĩ đang đo nhịp tim cho Phó Quân Thanh, lưỡng lự hồi lâu mới lên tiếng hỏi Giản Chiêu:
"Ừm...anh là giáo viên hả? À...ờ tôi chỉ muốn hỏi là anh có ổn không, chứ sắc mặt anh tệ lắm, tôi nói thật đấy, đừng cố gắng gượng..."
Mọi người ngay đơ ra, Triệu Thiên Kiệt bên cạnh thấp giọng cười khẩy.
Vẻ mặt bác sĩ thành thật, có vẻ thấy y giống người bị bệnh nặng nhưng vẫn cố chống đỡ để đưa học sinh đến bệnh viện nên mới hỏi.
Giản Chiêu nhoẻn miệng cười, xua tay:
"Bác sĩ không cần lo đâu, bình thường tôi khỏe thì sắc mặt nhìn nó cũng vậy thôi, tôi hoàn toàn ổn mà..."
Anh bác sĩ không tin lắm, cô nhân viên y tế ngồi đấy cũng liếc nhìn y vài lần.
Nhưng Giản Chiêu thật sự không sao, cả quãng đường đi y đều không có dấu hiệu sẽ ngất xỉu.
Cuối cùng bác sĩ phải bỏ qua vấn đề đó, tập trung cùng vài nhân viên y tế đang trực sẵn nhấc cán đặt lên giường gắn bánh xe mà đẩy vào bệnh viện.
Thầy giám thị chen ra nhảy xuống trước, rút điện thoại báo một câu tôi gọi cho người nhà cậu Phó rồi lủi qua một góc.
Giản Chiêu đi theo đoàn người đến một phòng chờ, nhìn theo cái giường Phó Quân Thanh đang nằm dần đẩy vào trong rồi cửa phòng đóng lại.
Y ngồi trên ghế băng của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng cùng hơi lạnh quen thuộc quanh quẩn bên người, đã thật lâu chưa trải qua cảm giác ngột ngạt thế này nên có hơi hoài niệm.
Triệu Thiên Kiệt ngáp sái quai hàm, trông hắn chẳng muốn ở nơi này chút nào, mũi khụt khịt liên tục cực ghê sợ cái mùi khử trùng nồng nặc, cuối cùng hắn rút điện thoại ra chơi game.
Thời gian tích tắc qua đi, thầy giám thị mãi vẫn chưa thấy