Giản Chiêu rũ mắt, không nói gì hết, tâm tình lại một mớ hỗn độn, đầu óc thì xoay mòng mòng, bụng dưới lại ẩn ẩn đau thắt, cả người như ngâm vào hồ nước lạnh.
Chợt có bàn tay giơ lên trước mặt, gạt đi mái tóc rối để y đối diện với đôi mắt đen láy của Phó Quân Thanh, anh chậm rãi nói:
“Tâm lý thầy đang không ổn định.”
“Ừm tôi biết.” Giản Chiêu nhoẻn miệng cười yếu ớt “Mỗi khi tôi tức giận đều sẽ như vậy, tâm lý tôi rất yếu, nhưng mấy năm nay đều đã khống chế tốt hơn rồi.”
Lặng đi một lát, lại nghe được tiếng thở dài của Phó Quân Thanh, khóe môi anh hơi giương lên, có lẽ đây là lần đầu tiên Giản Chiêu thấy nụ cười nhẹ của anh:
“Tôi hiểu rằng, thầy sẽ không muốn có bất kì dính dáng đến ả mẹ kế của tôi.”
“…rất cảm ơn à.”
“Thầy rất ghét bà ta, có lẽ cũng xấp xỉ chạm đến mức hận thù rồi.”
“…ừ hửm.”
“Vì vậy, thầy sẽ chẳng giúp bà ta đâu đúng không? Thầy đã lựa chọn bảo vệ học sinh của mình.”
“À ừ, là vậy đó.”
Giản Chiêu thoáng nhẹ nhõm, dường như đã tìm lại được giọng nói của mình, chứ không phải mớ âm thanh tẻ ngắt nhạt nhẽo mà vừa nãy do y phát ra.
Hai người chẳng ai nói gì nữa, Phó Quân Thanh vừa mới tỉnh, vẫn còn mệt mỏi và đau nhức, nhưng tinh thần anh tỉnh táo, hơi nhích người, trong lúc di chuyển có động đến vết thương, mồ hôi chảy đầy đầu, phải nhờ Giản Chiêu đỡ dậy, kê gối dựa lưng, ngồi trên giường.
Cánh cửa phòng bệnh lại được ai đẩy ra, Ôn Dĩ Hoài hộc tốc xông vào, đồng phục trường còn chưa thay, có vẻ là vội vã chạy đến đây.
Anh đảo mắt nhìn qua Giản Chiêu, rồi đến Phó Quân Thanh, nhẹ nhàng thở phào.
“Em chào thầy.”
“Ừ.” Giản Chiêu gật đầu “Lấy ghế ngồi đi.
Sau lại chạy đến đây?”
“Em nghe người báo có xe cấp cứu đến trường ta, hình như có học sinh nào đó bị thương nặng, nghe bảo thầy cũng lên xe nên em vội chạy đến đây, hóa ra là bạn học Phó phải nhập viện à?”
Ôn Dĩ Hoài kéo ghế ngồi, gỡ xuống cà vạt vướng víu, hỏi thăm đôi câu với Phó Quân Thanh.
Chẳng bao lâu Triệu Thiên Kiệt cũng đi vào, toàn thân lại có khí tức khó chịu khi nhìn thấy Ôn Dĩ Hoài, trên tay hắn xách theo hai hộp cháo, thật khó tưởng tượng là đại thiếu gia nhà tài phiệt nãy giờ lại chạy đi mua cháo dinh dưỡng dưới khu ăn uống bình dân của bệnh viện.
Đặt hai hộp cháo xuống bàn một cách thô lỗ, sau đó hắn đi lướt qua người Ôn Dĩ Hoài, làm như không thấy anh.
Lúc đi ngang qua Giản Chiêu còn đứng khựng lại, lầm bầm nhỏ đến mức nếu không phải tại phòng quá nỗi yên tĩnh thì có thể chẳng ai nghe thấy gì, hắn nói cộc lốc:
“Xin lỗi.”
Rồi đi vòng qua ngồi xuống ở góc phòng.
Giản Chiêu ậm ờ không đáp, nhưng cơn giận trong lòng đã nguôi từ bao giờ, dù sao thì giáo viên cũng không chấp thằng nhãi học sinh.
Y cầm một hộp cháo đưa cho Phó Quân Thanh.
Anh vừa nhận lấy thì thầy giám thị đã từ bên ngoài nói vọng vào:
“Ờm…Ôn hội trưởng cũng ở đây à? À, thầy Giản, tôi vừa gọi điện được cho cha của em Phó, ông ta sẽ tới ngay, nhưng bây giờ tôi có việc gấp, thầy ở lại trình bày tình trạng em Phó cho ông ấy giúp tôi.
Tôi sẽ giúp thầy xin nghỉ buổi dạy chiều nay.
Vậy nhé, ừm, tôi về trước.”
Thầy giám thị không chờ cho Giản Chiêu lên tiếng trả lời thì đã nhanh chân chạy đi mất.
Bỏ lại trong phòng không khí yên tĩnh.
“Thầy đừng lo lắng.” Ôn Dĩ Hoài nhẹ giọng an ủi “Em đã từng gặp