Giản Chiêu nhìn vào đồng hồ treo tường, đã hơn ba tiếng kể từ khi y đến đây, ngoài trời đã xuất hiện những rạng mây đỏ hồng.
Phòng VIP có nhiều đãi ngộ đặc biệt, có cửa sổ lớn với tấm kính trong suốt nhìn ra ban công, từ bên trong có thể ngắm cảnh hoàng hôn.
Nguyên căn phòng lớn chỉ có giường bệnh của Phó Quân Thanh, đồ đạc cá nhân đều được chuẩn bị sẵn, hoa quả đắt tiền được mang đến, cách âm lại rất tốt, không phải nghe âm thanh huyên náo ở bên ngoài.
Phó Khiêm hẳn đã tốn một mớ tiền mới đưa được thằng con trai vào đây, quả là nhà giàu có khác.
Phó Quân Thanh nuốt hết ngụm cháo, uống thuốc rồi lại nằm xuống.
Giản Chiêu nhìn sắc trời, lại nhìn qua thấy Triệu Thiên Kiệt đã dựa vào tường ngủ say.
Ôn Dĩ Hoài xách theo laptop, ngồi đánh máy lạch cạch.
Y đứng dậy, mặc áo khoác, nói với Phó Quân Thanh đang nhìn mình:
“Tôi phải về rồi, còn phải soạn giáo án cho thứ hai.
Cậu ở lại nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt có chút u buồn, tuy vẫn là khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm nhưng Giản Chiêu lại nhìn thấy giống chó nhỏ đang buồn bã cụp tai.
Trong lòng mềm xuống, y dặn:
“Lát nhớ tự bôi thuốc.
Ngày mai chủ nhật tôi sẽ lại đến thăm cậu, với cả có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi.”
“Tôi chưa kết bạn qua app trường với thầy.” Phó Quân Thanh lần mò trong túi quần, mới ngớ ra điện thoại của mình không có ở đây, đôi lông mày chau lại, lẳng lặng nhìn Giản Chiêu, lần này thì sự luống cuống hiện rõ trên nét mặt, nom thật buồn cười “Tôi để điện thoại ở trong phòng, ngày mai nếu…nếu thầy đến đây thăm tôi, thì có thể vào phòng tôi lấy nó đem lên đây được không?”
Nói rồi anh lôi ra chìa khóa phòng, nuốt nước bọt, đưa ra trước mặt y.
“Sao cậu dễ tin tưởng quá vậy?” Y nói “Không sợ tôi ăn cắp thứ quý giá gì hả?”
Phó Quân Thanh lắc đầu.
Giản Chiêu thoải mái cầm lấy, gật đầu đáp ứng.
Đồng hồ đã điểm hơn năm giờ chiều, trời vào đông nên tối rất nhanh, mới đó đã có thể ngắm cảnh hoàng hôn.
Ôn Dĩ Hoài cũng gấp lại laptop, đứng lên dịu dàng nói với y:
“Trời sắp tối, để em đưa thầy về trường, đằng nào em cũng tiện đường mà.
Huống hồ nếu không thầy bắt taxi thì cũng phiền lắm.”
Lúc vội vã leo lên xe cấp cứu, Giản Chiêu không có chuẩn bị gì hết, nên trong người không có mang theo tiền hay thẻ tín dụng, hơn nữa y không thông thạo việc bắt xe taxi, vì thế ngay lập tức đồng ý với Ôn Dĩ Hoài.
Hai người bước ra khỏi phòng bệnh, anh cẩn thận đóng lại cửa phòng, nhìn qua thấy Triệu Thiên Kiệt vẫn ngủ say không biết gì, trên môi chậm rãi nở nụ cười.
Đi qua hành lang bệnh viện, bây giờ vẫn còn đông đúc, nhiều người đến khám bệnh ngồi trên ghế chờ, máy đếm số vang lên tiếng ‘tích, tích’ hòa cùng tiếng nói chuyện ồn ào.
Mỗi lần đến khám đều phải chờ rất lâu mới đến lượt mình, nhiều người lớn tuổi đã không có kiên nhẫn đứng dậy đi vòng quanh.
Giản Chiêu được Ôn Dĩ Hoài dẫn ra cổng sau, tại đây đã có một chiếc siêu xe Mercedes Maybach S680 lừng lẫy đã đậu sẵn ở đó.
Giản Chiêu không am hiểu về xe hơi, nhưng nhìn qua cũng đủ biết hãng xe nổi tiếng này có giá tiền đắt đỏ thế nào.
Tài xế là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm mặt chữ điền, thấy hai người ngồi vào chỉ gọi một tiếng ‘thiếu gia’ với anh rồi thôi.
Ôn Dĩ Hoài mở cửa sau, lịch thiệp mời Giản Chiêu vào, còn chu đáo cài dây an toàn cho y.
Sau khi ổn định chỗ ngồi mới nói với tài xế:
“Chạy về trường giúp tôi.”
Xe chậm rãi lăn bánh.
Cửa kính đóng chặt làm gió không thể lọt vào, nhìn bên ngoài là những dòng xe gắn máy đua nhau chạy tấp nập, tiếng động cơ xe ầm