Văn phòng hiệu trưởng.
Bặc Vĩ Quang tức giận đập bàn: "Không được, Lí Khoái Lai là cái thứ gì mà vừa mới vào trường chúng ta đã đòi giành lấy vị trí giáo viên ưu tú của Bặc Lệ Quyên để tham gia cuộc thi chứ?"
"Hiệu trưởng, thầy Lý thật sự rất giỏi, nên để cậu ta tham gia cuộc thi giảng dạy cấp huyện lần này." Bàng Quang Huy khuyên nhủ.
"Tôi nói không được thì chính là không được, cứ quyết định như vậy đi." Bặc Vĩ Quang phất tay xua Bàng Quang Huy ra ngoài.
* * *
Tiết đầu tiên vào buổi chiều của lớp 4 là Ngữ văn, khi chuông chuẩn bị vang lên, Lí Khoái Lai đã đứng ở bục giảng để nói về vấn đề kỷ luật rồi.
"Các em, hiện tại ở lớp chúng ta không có hiện tượng vắng học, điều này rất tốt.
Tuy nhiên, về mặt kỷ luật vẫn cần phải tăng cường hơn nữa.
Mã Chí Phong, sáng nay giáo viên môn âm nhạc bảo với tôi các em hay nói chuyện trong giờ học, chẳng lẽ các em không thể tiết chế một chút được à?
Lí Khoái Lai gằn giọng nói từng chữ, càng nói càng tức giận.
Mã Chí Phong này dạy mãi mà không sửa, buổi sáng mới hứa sẽ học hành đàng hoàng, đến chiều liền như gió thoảng bên tai mà quên sạch sẽ.
Ông nội cậu cũng không quản nổi cậu, chuyện này có chút đau đầu rồi đây.
Tan học, Lí Khoái Lai gọi Bành An Thâm ra ngoài nói chuyện, mà bất kể anh có hỏi gì, Bành An Thâm cũng đều trả lời là không có chuyện gì cả.
Mã Chí Phong tâm tình có chút không tốt, nằm sấp trên bàn ngủ.
Trước đây, cậu cũng thường quen thói ngủ trong lớp, nhưng hiện tại Lí Khoái Lai thường xuyên đi tuần tra ngang lớp, cho nên cậu dù buồn ngủ cũng ngủ không được.
" Mã Chí Phong, cậu có thể chú ý đến kỷ luật của lớp một chút được không hả? "Vi Tú Cầm bực tức đến cạnh Mã Chí Phong nói.
" Tôi..
"Mã Chí Phong cũng không biết tại sao khi cậu nói chuyện riêng với một mình Vi Tú Cầm liền có chút căng thẳng.
" Hừm, nếu như cậu còn tiếp tục nói chuyện trong lớp như vậy thì thứ bảy này không cần phải đến sông Bán Tinh nữa đâu.
"Vi Tú Cầm tức giận bỏ đi.
Thân là bí thư chi đoàn của lớp, Vi Tú Cầm thấy bộ dạng tức giận vừa rồi Lí Khoái Lai, trong lòng có chút khó chịu, chỉ biết đem hết sự tức giận trút lên người Mã Chí Phong.
Bị Vi Tú Cầm mắng như vậy, Mã Chí Phong tự nhiên thấy vô cùng bí bách, khó chịu.
Trong giờ học không được ngủ, nếu như không thể nói chuyện một chút sẽ càng dễ buồn ngủ hơn.
Nhưng cũng bởi vì sợ bị thầy giáo trực nhật kiểm tra phát hiện, sẽ trừ lớp một điểm song ưu cho mỗi lần vi phạm của mỗi học sinh, cho nên cậu làm vậy cũng là vì muốn tốt cho lớp mà thôi.
Dù sao nói chuyện trong lớp, giáo viên trực nhật cũng không bắt được.
Một khi phát hiện giáo viên trực nhật đi qua, bọn họ sớm đã im lặng rồi.
Cậu ta như vậy cũng là vì suy nghĩ cho điểm song ưu của lớp, Lí Khoái Lai sao có thể nói cậu như vậy chứ?
Vốn dĩ Mã Chí Phong đang có ấn tượng tốt với Lí Khoái Lai, nhưng bây giờ trong lòng lại cảm thấy có chút oán giận, bao nhiêu sự tốt đẹp đều biến mất cả rồi.
* * *
Buổi tối, có người tới gõ cửa nhà Bặc Vĩ Quang.
Vừa mở cửa ra ông liên nhìn thấy Ngô Đại Bàng đang đứng ngoài cửa, trên mặt nở nụ cười tươi rói, giọng nói có hơi lớn:" Ha ha, hiệu trưởng, tôi đến biếu thầy món quà đây! "
" Cậu kêu lớn tiếng như thế làm gì hả? Mau vào trong đi.
"
Bặc Vĩ Quang sợ giáo viên ở phòng đối diện nghe được, vội vàng kéo Ngô Đại Bàng vào trong, rồi đóng cửa lại.
* * *
Sáng thứ bảy, mặt trời chói chang, một bộ phận học sinh lớp 4 năm hai tập trung tại cổng nhà máy đường Lĩnh Thủy.
Lần này đăng ký đi sông Bán Tinh câu cá có tổng cộng 22 học sinh, 12 nam, 10 nữ, mỗi người nộp 10 tệ, do Chu Thành Thắng thu giữ và chịu trách nhiệm mua một chút đồ ăn vặt và mấy thứ linh tinh khác cho lớp.
Chín giờ tập trung, mọi người đều đạp xe đến.
Mã Chí Phong không đi xe đạp, mà ngồi trên yên sau của Mã Chí Đông, mới 8h30 đã lo lắng đứng đợi ở cổng nhà máy đường chờ mọi người rồi.
" Phong ca, em đã nói là mình tới sớm quá rồi mà, anh xem, chỉ có mỗi hai chúng ta đứng đợi ở đây.
"
Lúc đó, Mã Chí Phong đã đến nhà Mã Chí Đông từ rất sớm giục cậu, hại cậu còn chưa kịp ăn sáng đã phải vội đạp đến đây rồi.
Càng tệ hơn nữa chính là Mã Chí Phong còn ngồi phía sau xe của cậu, kiên quyết từ chối không chịu giúp cậu đạp.
Tên Mã Chí Phong này thân thể vô cùng rắn chắc, khỏe mạnh, giống một tên tiểu đại nhân nặng đến đáng sợ, cậu phải mất rất nhiều sức mới có thể đèo tên này tới cổng nhà máy đường được.
" Chúng ta phải tự giác một chút, sớm muộn gì chẳng phải đến, chi bằng đến sớm một chút, đừng để người khác phải đợi.
"Mã Chí Phong liếc mắt trừng Mã Chí Đông một cái.
" Vậy anh đổi chỗ cho em đi, em mệt lắm rồi.
"Mã Chí Đông lau mồ hôi trên mặt.
Các thành phố ven biển phía nam những tháng này nóng vô cùng, khiến cho cơ thể người ta lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi khắp người.
" Chân của tao hôm nay bị đau rồi.
"Mã Chí Phong lắc đầu.
Mã Chí Đông thở dài nói:" Tiếc là lớp phó học tập Trần Tuyết