Sông Bán Tinh nằm ở phía tây của thị trấn Lĩnh Thủy, có hai cái sừng nhô lên tạo hình dạng giống hai nửa vì sao, cho nên mới được gọi là Bán Tinh.
Khi đến nơi, Mã Chí Đông mệt đến kiệt sức ngồi bên bờ sông thở hổn hển, xe đạp cũng bị cậu thả cho rơi trên mặt đất luôn.
Cậu vừa mệt vừa đói không thèm để ý đến đám bạn cùng lớp đang chơi đùa ở bên kia, từ trên bãi cỏ bò dậy chạy qua chỗ xe đạp của Chu Thành Thắng, tìm đồ ăn lót dạ.
Lúc Mã Chí Đông vừa nhìn thấy bánh mì bên trong thùng giấy, hai mắt liền sáng lên, đưa tay lấy ngay một túi bánh mì ra.
Chu Thành Thắng tức giận đập vào tay Mã Chí Đông một cái, túi bánh mì trong tay liền rơi lại vào bên trong thùng: "Mã Chí Đông, cậu vội cái gì? Một lát nữa mọi người chơi xong mới bắt đầu ăn bánh uống sữa."
"Lớp trưởng, tôi đói rồi, có thể ăn bánh mì trước được không?" Mã Chí Đông xoa cái bụng đang kêu "ọt, ọt.." của mình, mặt mày ủ rủ nói.
"Cậu vội cái gì không biết nữa? Lát nữa cũng sẽ có phần cho cậu thôi, mà hình như cậu còn chưa ăn sáng à?" Chu Thành Thắng tức giận liếc nhìn Mã Chí Đông.
Đột nhiên, Chu Thành Thắng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Đồ ăn vặt cậu mua lần này ít hơn 20 tệ so với dự tính ban đầu, hay là cho Mã Chí Đông ăn trước một ít.
Đến lúc có người thắc mắc tại sao đồ ăn có vẻ ít, cậu liền có thể đem hết mọi việc úp lên đầu Mã Chí Đông.
"Vì để chia đều cho mọi người, tôi chỉ đưa cậu ít đồ ăn vặt trước thôi." Chu Thành Thắng bốc lấy ít đồ ăn vặt đưa cho Mã Chí Đông sau đó liền rời đi.
"Tôi thật sự vẫn chưa ăn sáng mà." dù sao cũng là đồ ăn, Mã Chí Đông đương nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng chừng này cũng ít quá rồi, Mã Chí Đông nuốt một cái liền hết sạch, lại quay qua tìm Chu Thành Thắng thì bị cậu nổi trận lôi đình mắng.
Trong đám học sinh đang chơi bài, Chu Thành Thắng cười nói với bọn họ: "Mã Chí Đông kia cũng thật là, giống như một tên quỷ đói đầu thai vậy, vừa nãy đã ăn không ít đồ ăn vặt của chúng ta, tôi nghĩ là cậu ta vì để tiết kiệm tiền nên hôm nay đã cố ý không ăn sáng mà đến ăn đồ chúng ta mua đó."
"Lớp trưởng, tôi nào có ăn nhiều đến vậy, cậu đừng có nói xấu tôi như thế chứ." Mã Chí Đông cả giận nói.
Chu Thành Thắng không ngờ là Mã Chí Đông sẽ lại tìm tới đây, chỉ đành ngượng ngùng nói vài câu úp úp mở mở rồi chạy đi chỗ khác.
* * *
Đám Mã Chí Phong đã chuẩn bị dụng cụ đi câu đầy đủ, chỉ cần đặt mồi vào lưỡi câu rồi cứ thế mà ngồi chờ cá cắn câu thôi.
Còn Vi Tú Cầm mang theo máy ghi âm đến, sau khi lắp pin xong liền bật lên những bản nhạc đang thịnh hành lên cho mọi người nghe.
Mã Chí Đông đi tới, thì thầm nói: "Bật nhạc lớn tiếng như thế, không biết còn con cá nào dám bén mảng tới nữa không?"
Mã Chí Phong hoàn toàn không để ý điều này, quay đầu cười nói với Vi Tú Cầm: "Cậu hát một bài cho mọi người nghe đi."
"Đang câu cá mà hát cái gì? Bộ cậu không sợ dọa cho cá chạy mất à?" Mã Chí Đông lại to tiếng hơn một chút.
Sắc mặt của Vi Tú Cầm có chút thay đổi, ngượng ngùng nói: "Tôi vẫn là không nên hát thì hơn."
"Mã Chí Đông, mày không nói không ai nghĩ mày câm đâu."
Mã Chí Phong tức giận nhảy dựng lên: "Mày chả biết gì cả, Vi Tú Cầm hát hay như vậy, đám cá đó sao có thể bị dọa cho chạy đi được chứ?"
Tuy rằng lời này của Mã Chí Phong có chút giả tạo, nhưng Vi Tú Cầm nghe được trong lòng cũng thầm vui vẻ trở lại.
So với học tập cô thích ca hát hơn nhiều, chỉ tiếc là cha mẹ không chịu cho cô đi học về âm nhạc.
"Đúng rồi, mày mau đi lấy chút đồ đến đây ăn coi." Mã Chí Phong lại sai Mã Chí Đông.
Hai mắt của Mã Chí Đông liền sáng lên, cái này này được nè.
Có Mã Chí Phong lên tiếng, Chu Thành Thắng không dám không đưa đồ ăn cho cậu.
Mã Chí Đông liền chạy đi, Mã Chí Phong hỏi: "Vi Tú Cầm, cậu cứ hát bài ruột [Trong gió có đám mây mưa] của cậu đi."
"Tôi có rất nhiều bài ruột." Vi Tú Cầm có chút không vui.
Nghe lời này của Mã Chí Phong, cứ như thể là bản thân cô chỉ hát được mỗi bài kia vậy.
"Cái này tôi biết, nhưng tôi thích nghe cậu hát bài đó nhất." Mã Chí Phong nhận ra hình