Ngô Đại Bàng lau đi mồ hôi trên mặt: "Tôi vừa gọi điện cho bác Hán rồi, nhờ ông ấy gọi thêm vài người nữa ra giúp chúng ta đẩy xe."
"Ô tô bị hư rồi à?" Lí Khoái Lai xuống xe.
"Không có, chỉ là hiệu trưởng uống say rồi mà không có ai biết lái ô tô cả." Ngô Đại Bàng lắc đầu.
"Nếu vậy thì đơn giản rồi.
Thầy Ngô, thầy với cô Giả đỡ hiệu trưởng Bặc ra ghế sau ngồi đi." Lí Khoái Lai cười nói.
Ngô Đại Bàng nghĩ thấy cũng đúng, đến lúc mấy người Lí Khoái Lai đẩy xe, anh chỉ cần ngồi vào ghế lái và điều khiển vô lăng là được.
Nghĩ vậy, Ngô Đại Bàng mở cửa chỗ ghế lái, cùng với Giả Thanh đỡ Bặc Vĩ Quang xuống xe.
Bặc Vĩ Quang đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, vừa xuống xe liền ngã về phía Ngô Đại Bàng.
Sức của Ngô Đại Bàng lại yếu không thể chống đỡ nổi trọng lượng của Bặc Vĩ Quang: "Không được rồi, Lí Khoái Lai, anh mau qua đây giúp tôi với."
Nhưng còn chưa đợi được Lí Khoái Lai chạy qua, Bặc Vĩ Quang đã đè Ngô Đại Bàng xuống đất luôn rồi.
Nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ, giống như là đang làm việc không thể cho người khác nhìn ở ngay trên đường vậy.
"Cứu mạng aaa." Ngô Đại Bàng hét thảm.
Đêm nay hắn cũng đã uống không ít, bị Bặc Vĩ Quang đè đến nghẹt thở.
Giả Thanh và Bặc Lệ Quyên vội vàng chạy qua kéo Bặc Vĩ Quang lên, nhưng do ông quá nặng nên họ cũng đành lực bất tòng tâm.
Lí Khoái Lai thấy vậy, chỉ đành đi lại kéo Bặc Vĩ Quang lên nhét ông vào ghế sau.
Ngô Đại Bàng kinh ngạc nhìn Lí Khoái Lai, chỉ một mình anh ta mà có thể kéo được Bặc Vĩ Quang lên? Tại sao anh với Giả Thanh cùng nhau đỡ lại không thể nào nhấc lên nổi?
"Lí Khoái Lai, anh ở phía sau đẩy xe đi, để tôi điều khiển tay lái cho." Ngô Đại Bàng vừa nói vừa quay người đi đến chỗ ghế lái.
Một lát nữa bác Hán và mấy người nữa sẽ đến, tới lúc đó mình chỉ cần ngồi điều khiển tay lái, chắc chắn sẽ khiến Tống Hiểu Phương vô cùng kinh ngạc, sẽ vì một người có năng lực như anh mà reo hò hoan hô cho coi.
Hehehe, đến lúc đó anh có thể ôm mỹ nhân về nhà rồi!
Nhưng lúc Ngô Đại Bàng tới gần chiếc xe, Lí Khoái Lai đã ngồi hẳn vào trong ghế lái rồi.
"Cậu đang làm cái gì vậy hả?" Ngô Đại Bàng giật mình.
"Tôi lái xe về trường.
Thầy Ngô, anh muốn đi bộ về hay là ngồi ô tô về?" Lí Khoái Lai đóng cửa xe lại, khởi động ô tô.
"Anh biết lái xe?" Ngô Đại Bàng càng kinh ngạc hơn.
Lí Khoái Lai gật đầu: "Đúng vậy.
Nếu anh còn không mau lên xe, tôi sẽ lái đi luôn đấy."
Bặc Lệ Quyên và Giả Thanh thấy thế liền ngồi vào phía sau xe.
Ngô Đại Bàng nhìn qua Tống Hiểu Phương ở bên kia, hào hứng nói: "Tôi ngồi xe máy của Hiểu Phương."
Thật là một cơ hội tốt, như vậy thì lát nữa anh sẽ ngồi sau xe, ôm lấy cái eo nhỏ của Hiểu Phương, chắc chắn sẽ rất sướng đây.
Tống Hiểu Phương tức giận trừng mắt với Ngô Đại Bàng: "Nếu anh đã không muốn ngồi ô tô thì tự mình đi bộ về trường đi."
Nói xong, Tống Hiểu Phương lại hỏi Lí Khoái Lai: "Anh biết lái thật à?"
"Đương nhiên rồi, cô mau lái xe máy về đi, tôi sẽ theo sau cô." Lí Khoái Lai nói, "Lần trước ở đoạn đường này có kẻ cướp."
Tống Hiểu Phương gật gật đầu, nhanh chóng lái xe về trường.
Ô tô cũng từ từ khởi động theo sau, Ngô Đại Bàng ở phía sau vừa chạy vừa hét lên: "Lí Khoái Lai, đợi tôi với."
"Ngô Đại Bàng không phải anh nói muốn đi bộ về sao?" Lí Khoái Lai dứt khoát nói.
"Ai nói vậy hả?" Ngô Đại Bàng vội vàng ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa lại.
Lí Khoái Lai nói: "Anh mau thắt dây an toàn đi."
"Vừa nãy tôi ngồi xe hiệu trưởng Bặc cũng không thắt dây, sao bây giờ phải thắt chứ?" Ngô Đại Bàng lắc đầu.
Nếu như kỹ thuật lái xe của Lí Khoái Lai không được, anh sẽ nhảy xuống xe ngay lập tức.
Lí Khoái Lai mặc kệ Ngô Đại Bàng, lái xe đi theo phía sau Tống Hiểu Phương.
Bặc Lệ Quyên thấy Lí Khoái Lai lái xe cũng khá vững, không khỏi ngạc nhiên: "Khoái Lai, anh biết lái xe thật đấy à?"
"Ừm, biết." Lí Khoái Lai gật đầu.
Ngô Đại Bàng không phục nói: "Lí Khoái Lai, rõ ràng anh là một tên nông thôn nghèo, sao có thể biết lái xe được chứ?"
Tận mắt thấy cơ hội thể hiện một chút vậy mà lại bị Lí Khoái Lai ngang nhiên