"Ai dà, lúc nãy tôi đang ngủ mê man nên nhất thời không nhớ ra.
Nhưng bây giờ tỉnh táo nghĩ lại thì cũng bận lắm." Lí Khoái Lai mặt dày cười nói.
Tống Hiểu Phương cũng không nói gì nữa, đưa chìa khóa xe trong tay cho Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai thấy chiếc xe máy đỏ kia đã được dắt ra sẵn, không nói gì thêm, nhanh chóng lên xe chở Tống Hiểu Phương xuống trấn.
Bên phải cổng vào nhà máy đường có một tiệm ăn sáng, bán bánh cuốn vô cùng ngon.
Lí Khoái Lai nhìn thấy lồng hấp đang bốc khói hun hút, thầm nghĩ đợi khi nào được phát lương nhất định phải đến đây đánh chén một bữa no nê mới được.
Hôm qua gọi điện về cho mẹ, anh mới biết được họ hàng cũ của anh sau khi nghe tin anh đã ra trường đi làm liền đến nhà anh nói muốn đòi lại tiền.
Cuộc sống của bọn họ cũng không dễ dàng gì, dù sao nhà anh cũng đã mượn tiền người ta bốn năm năm nay rồi.
Lí Khoái Lai cũng nói qua với mẹ rồi, kêu bọn họ ráng đợi thêm một thời gian nữa anh nhất định sẽ kiếm tiền trả cho bọn họ.
"Đợi đã." Tống Hiểu Phương ngồi sau xe đột nhiên kêu lên.
Lí Khoái Lai vội vàng phanh gấp, một thân thể mềm mại đâm vào sau lưng anh.
"Lí Khoái Lai, anh cố ý phải không?" Tống Hiểu Phương ngồi phía sau mặt đỏ bừng bừng đầy tức giận mắng.
"Đại tiểu thư của tôi ơi, xe đang chạy bình thường, tự nhiên cô nói dừng nên tôi mới phải phanh gấp như vậy." Lí Khoái Lai vẻ mặt oan ức.
Không phải tôi muốn lợi dụng để động chạm gì cô đâu, từ trước đến giờ vẫn luôn giữ sự thuần khiết không có lấy một suy nghĩ nào quá phận trong đầu có biết không hả?
"Tôi vẫn chưa ăn sáng nữa, anh mời tôi đi." Nói xong, Tống Hiểu Phương liền xuống xe, đến trước sạp hàng vừa nãy gọi hai phần bánh cuốn nhân thịt.
"Cô Tống, tôi không có tiền." Lí Khoái Lai nhỏ giọng xin tha thứ, "Nếu như lúc nãy cô nói mình đói, thì tôi đã nấu cháo và dưa cải chua cho cô rồi."
"Lí Khoái Lai, anh đừng có mà keo kiệt như vậy được không hả? Tối qua tôi cũng đã mời anh ăn một bữa rồi, bây giờ anh mời lại tôi bữa sáng thì có tính là gì đâu?" Tống Hiểu Phương trừng mắt nhìn Lí Khoái Lai một cái.
"Được thôi." Lí Khoái Lai không còn lời gì để nói.
Mấy tệ cho bữa sáng, anh vẫn còn trả nổi.
Người bán mang lên hai đĩa bánh cuốn nóng hổi cho hai người bọn họ ăn.
Ăn xong, Lí Khoái Lai lại uống thêm hai ly trà, cảm thấy cả người đã tốt hơn nhiều rồi.
Ngay khi Lí Khoái Lai đứng lên định trả tiền thì Tống Hiểu Phương đã đứng chỗ chủ quán.
Lí Khoái Lai thấy Tống Hiểu Phương lấy tiền ra trả vội vàng nói: "Cô Tống, không phải cô nói là tôi mời sao?"
"Đợi khi nào anh được phát lương rồi mời lại tôi bữa khác." Tống Hiểu Phương cười nói.
Lí Khoái Lai không nói gì nữa, sau khi đưa Tống Hiểu Phương đến nhà ga, anh đột nhiên nhớ tới chiếc xe máy này.
"Cô Tống, chiếc xe này phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa chứ? Anh lái về để trong phòng anh, đợi thứ hai tôi lên lại thì anh lại lái xe ra đây đón tôi."
"Hả, còn muốn tôi đến đón cô?" Lí Khoái Lai cảm thấy mình bị mắc bẫy rồi.
"Đương nhiên rồi, anh tưởng rằng bữa ăn sáng nay dễ nuốt vậy à?" Tống Hiểu Phương thấy bộ dạng miễn cưỡng của Lí Khoái Lai, cao hứng nở nụ cười.
-
Sáng thứ Hai, Lí Khoái Lai đã dậy từ sớm chăm chăm nhìn vào điện thoại.
Chỉ cần Tống Hiểu Phương gọi đến anh liền có thể tiếp điện thoại để qua đón cô về.
Nhưng mãi đến khi radio của trường đã phát đến khúc quân hành để học sinh xếp hàng ra sân chào cờ, vẫn chưa đợi được cuộc gọi của cô.
Lúc Lí Khoái Lai mở cửa phòng ra ngoài, thì thấy Tống Hiểu Phương cầm theo một cái túi to đi tới.
"Ủa? Cô Tống, không phải cô nói là sẽ gọi tôi tới đón à?" Lí Khoái Lai ngạc nhiên hỏi.
"Không cần nữa, dù sao bắt xe từ trạm về trường cũng chỉ tốn có hai tệ, không mắc lắm." Tống Hiểu Phương cười cười.
Lí Khoái Lai thấy Tống Hiểu Phương đã trở lại, liền dắt xe máy ra trả lại cho cô, rồi chạy ra sân trường.
Sau khi Lí Khoái Lai dạy xong tiết ngữ văn, vừa quay về lớp thì Trương Hiền Binh lại qua tìm anh.
"Thầy Lý, Trần Tuyết Linh của lớp anh vẫn còn nợ 400 tệ tiền học phí, cậu nhắc nhở con bé một chút, nội trong tuần này phải đóng đầy đủ cho nhà trường."
"Học phí của Trần Tuyết Linh vẫn chưa đóng đủ à?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Vẫn chưa, lúc mẹ con bé đến đóc học phí nói không có nhiều tiền như vậy, nên chỉ mới nộp 200 tệ, rồi bảo là sau khi nhập học một hai tuần sẽ đóng nốt phần còn lại.
Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy nói năng gì." Trương Hiền Binh lắc đầu.
Lí Khoái Lai