Suốt từ chiều đến tối vùi đầu vào mớ bài tập khiến cho Tạ Tranh như bị vắt kiệt sức, cô nằm dài ra bàn, ôm chiếc bụng rỗng đang đánh trống chỉ muốn nghỉ ngơi rồi đi ăn một bữa thật no nê thôi.
"Mau lên, làm xong cả mấy cái này nữa."
Mặc Kinh Vũ hối thúc, lập tức Tạ Tranh xua tay lắc đầu.
"Không được, không được, đầu óc tôi quay cuồng trong mơ màng rồi.
Bây giờ tôi không thể nghe được gì nữa đâu."
Cô bắt đầu ăn vạ, chứ nhất quyết không chịu làm tiếp.
Tạ Tranh bị kín hai tai, nằm dài xuống sàn lăn qua lăn lại.
Mặc dù là mấy tấm ảnh đó rất quan trọng nhưng hiện tại không có gì quan trọng hơn lấp đầy cái bụng của của cô cả.
Mặc Kinh Vũ liếc mắt một cái liền biết rõ suy nghĩ của cô, hết cách, ai biểu cô mặt dày như vậy chứ.
Hắn đứng dậy, giọng nói uy lực hệt như một kẻ nắm toàn quyền.
"Được rồi, tôi đưa em đi ăn lẩu chịu không? "
Nghe đến ăn lẩu hai mắt Tạ Tranh lập tức sáng rực lên, cô lập tức ngồi bật dậy chạy nhanh ra ngoài xe trước.
Vừa mở cửa cô đã nhìn thấy một cái túi nhỏ nhỏ, bên ngoài bọc một giấy lớp giấy có in rất nhiều hình trái tim đủ các loại màu sắc.
Tạ Tranh vừa nhìn đã biết lại là quà của fan tặng liền ghét bỏ mà nói.
"Gớm, trông sến súa hết sức, kẻ nào mất thẩm mỹ quá vậy?"
Mặc Kinh Vũ nghe cô nói thì đột ngột nhớ đến gói bánh mà Lưu Phương Thảo tặng liền bước lên lấy gói bánh ra rồi tiện tay vứt ra ngoài cho chó và mèo hoang ăn.
"Chú đối xử với tấm lòng của người khác như vậy à? Lạnh lùng thật."
Miệng thì nói vậy nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có chút vui, có chút ấm áp.
"Những thứ không phải của em tặng tôi không cần trân trọng.
"
Tạ Tranh bật cười, cô cho rằng hắn đang ghẹo mình nhưng có trời mới biết những gì hắn nói điều là thật lòng.
Ngoài trời bây giờ đã là buổi đêm, ánh đèn đường chiếu sáng khắp nơi khiến cho ai nấy đều mang tâm trạng phấn khởi.
Quán lẩu này nghe nói là rất ngon, nay có dịp được mời nên Tạ Tranh gọi hết tất cả những thứ đắt tiền.
Cô vừa gọi vừa thầm nghĩ chuyến này phải bào cho mỏng ví của hắn mới được.
Mặc Kinh Vũ quá hiểu cái trò con nít này rồi, còn có vẻ rất hưởng thụ khi Tạ Tranh tiêu tiền của hắn.
Đúng là không ai bình thường khi yêu mà.
Cả một bàn ăn nhanh chóng được dọn ra, Tạ Tranh liền gắp một miếng thịt bò đang sôi trong nồi lẩu rồi đưa lên miệng cắn.
Bất ngờ cô giật mạnh ra, một bên lưỡi bị bỏng do nóng, lập tức hắn đứng bật dậy, đi đến kiểm tra cho cô.
Cách thức quan tâm lo lắng giống như anh trai lo cho em gái vậy.
Hắn gấp gáp hỏi.
"Có nóng lắm không? Tim có đau không? "
Tạ Tranh xém nữa bị sặc vì câu hỏi của hắn.
"Bỏng lưỡi thì liên quan gì đến tim?"
"Vậy tại sao khi thấy em bị bỏng tim tôi lại đau thế này?"
Trời đất, thể loại thính gì mà nhảm nhí