Tạ Nhất hùng hổ bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh Mặc Kinh Vũ, ông nhìn hình ảnh Tạ Tranh bị bạn bè bắt nạt khó chịu ra mặt, dù cho người chiến thắng luôn là Tạ Tranh.
Thầy hiệu trưởng vừa nhìn liền nhận ra Tạ Nhất là ai, ông ấy đã đóng góp không ít cho ngôi trường này, bấy giờ nghĩ lại một chút hiệu trưởng mới biết Tạ Tranh là cháu gái bảo bối của ông.
"Tạ tiên sinh, ông đừng giận, chúng tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này, cho ông một lời giải thích thỏa đáng."
Tạ Nhất trăm công ngàn việc đều hoãn lại hết khi nghe thấy tin Tạ Tranh đánh nhau, nếu như lần này thật sự Tạ Tranh là kẻ bị hại thì hiệu trưởng tiêu đời.
Bầu không khí bấy giờ trong căn phòng lớn cực kỳ căng thẳng, hiệu trưởng vốn định giải quyết qua loa cho xong chuyện nhưng không ngờ sự xuất hiện của Tạ Nhất đã thay đổi tất cả.
Mặc Kinh Vũ liên tục đưa ra những chứng cứ chứng minh Tạ Tranh vô tội, còn bên phía gia đình Lưu Phương Thảo lại phản bác điều này.
Đặc biệt là mẹ của cô, bà ta sân sỉa những người có ý định làm hại đến con gái mình, thậm chí còn đe dọa nhưng mà chẳng có tác dụng gì.
Nói qua nói lại một lúc, thầy hiệu trưởng mới hỏi.
"Hiện tại không có mặt của Tạ Tranh chúng ta không thể tự ý quyết định, vẫn còn chờ em ấy viết lại tường trình."
Mặc Kinh Vũ im lặng rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Trước khi đi hắn không quên dặn những người ở đây đợi một chút.
Mặc Kinh Vũ đoán rằng sau khi bị ướt thì Tạ Tranh sẽ đi tìm nơi để thay áo.
Bởi vì cô thích sự sạch sẽ.
Ở trong nhà vệ sinh, Tạ Tranh vẫn đang thoải mái lắm, cô vắt khô áo rồi mang ra hành lang nơi có nắng phơi, còn bản thân thì đứng đó huýt gió, tâm trạng thư thả lắm không giống như vừa đánh nhau xong.
Cũng may là trời hôm nay nắng đẹp, loay hoay một chút là áo đã khô rồi.
Tạ Tranh cũng không có ý định về lớp mà muốn trốn học đi chơi hơn.
Cô quay vào nhà vệ sinh, thay lại quần áo, ngắm bản thân đã chỉnh tề rồi mới đi ra.
Tuy nhiên, còn chưa kịp mở cửa thì bên ngoài đã có người đẩy cửa đi vào.
Tạ Tranh trợn tròn mắt, đưa tay che miệng.
"Đây là nhà vệ sinh nữ đó...!Chú biế.n thái à?"
Còn chưa nói hết cô đã bị hắn kéo đi.
Mặc Kinh Vũ nhìn qua một lượt các vết thương thì dừng lại trên gò má của cô.
"Là kẻ chán sống nào đáng em? Lưu Phương Thảo? "
Tạ Tranh đưa tay che đi bên má bị sưng rồi lắc lắc đầu ý bảo không sao.
Hắn gỡ tay của xuống, xoa nhẹ lên phần má đỏ ửng mà trong lòng dâng trào nỗi xót xa.
Hắn đưa cô đến phòng hiệu trưởng để đối chất.
Giữa tất cả mọi người Tạ Tranh kể lại hết quá trình sự việc, tuy nhiên, hình cảm