Trịnh An An mở cửa bước vào nhà. Trưa nắng thật sự khiến người khác cảm thấy khó chịu.“Mẹ ơi!” Trịnh An An cất tiếng gọi to. “Mẹ ơi! Đi đâu rồi?”Gia đình nhà họ Trịnh có 4 người. Ngoài Trịnh Nhật Quân đi du học ra thì còn ông bà Trịnh và Trịnh An An. Vì bà Trịnh rất thích nấu ăn nên bình thường nhà cũng không có đầu bếp riêng, chỉ có người dọn dẹp theo ngày đến rồi đi. Lúc này đây, Trịnh An An về nhà, ông Trịnh đã đi làm còn bà Trịnh lại không có nhà.Trịnh An An bước vào bếp, thấy trên cửa tủ lạnh có đính một mảnh giấy. Đó là thói quen của bà Trịnh khi muốn ghi lại lời nhắn cho cô hay ông Trịnh.“Mẹ đi làm tóc với dì Hà, con đi học về tự nấu ăn nhé. Yêu con!” Trịnh An An đọc mảnh giấy rồi thở dài. Mẹ cô – Đường Tuệ – vốn là họa sĩ nổi tiếng, từng được mệnh danh là “quốc bảo” vào cuối thế kỷ trước. Bây giờ tuy bà đã lui về ở ẩn, một năm chỉ vẽ một vài bức tranh, không còn thời hoàng kim như trước, nhưng vẫn có tiếng tăm trong giới nghệ thuật. Dì Hà trong lời mẹ cô, mẹ của Hà Hiểu Như – bà Bùi Tiểu Nhu – là một đạo diễn nổi tiếng, đến bây giờ phim của bà mỗi khi ra rạp vẫn luôn ăn khách, doanh thu luôn đạt đến một con số ngất ngưởng. Tuy bây giờ hai năm bà mới ra một bộ phim nhưng vẫn là thần kỳ trong giới điện ảnh. Hai người phụ nữ có thân phận nổi tiếng như thế, lại dắt nhau đi làm tóc bỏ mặc con gái ở nhà. Thật là không ra làm sao cả!Trịnh An An ghét bỏ mở tủ lạnh lấy chai nước cam của mình ra uống. Hạ Hiểu Như tuy không đam mê với quần áo, giày dép,… sang chảnh, nhưng lại có niềm đam mê bất tận với các phụ kiện nhỏ có màu sắc và hình thù đáng yêu. Thế là đồ đạc của Trịnh An An và Hà Hiểu Như luôn là các món có hình con vật nhỏ như thế. Như chai nước bằng thủy tinh trên tay cô đây, là một chai nước trong suốt, nắp có mình một chú thỏ trắng mập mạp đang cười thật tươi, cũng là thành quả thu nhặt của Hà Hiểu Như sau một buổi đi dạo. Trịnh An An tuy ghét bỏ ngoài mặt nhưng cô vẫn sử dụng đồ của Hiểu Như mua cho mình.Uống tầm nửa chai nước, Trịnh An An lên phòng đi tắm. Cô ghét cảm giác mồ hôi lưu lại trên da mình. Cô lấy đồ đạc rồi mang vào phòng tắm. Thế nhưng cô lại quên mất vòi nước phòng tắm của cô đã bị hỏng từ hôm qua. Cô đành mang quần áo sang phòng bên cạnh.Phòng của Trịnh Nhật Quân tuy đã lâu không có ai ở nhưng vẫn gọn gàng và sạch sẽ, chỉ thiếu hơi người một chút. Bởi sáng nào người dọn nhà theo giờ cũng đến dọn dẹp nên phòng anh không có lấy một hạt bụi nào. Trịnh An An bước vào phòng, mở cửa sổ ra một chút cho thông thoáng rồi cô bước vào phòng tắm mà không biết dưới nhà đã có người về.“Này, Nhật Quân! Nhà cậu dường như không có ai thì phải.” Một người đàn ông bước vào nhà. “Thế mà cửa nhà lại mở thế này?”“Có lẽ An An đã đi học về rồi. Còn mẹ tớ ở nhà nữa mà.” Trịnh Nhật Quân tiến vào sau. Hai người cùng tiến về phòng bếp. “Mẹ tớ đi làm tóc với dì Hà rồi. Mảnh giấy này vốn mẹ tớ dán trên tủ lạnh, giờ được đặt trên bàn ăn nghĩa là An An đã về đấy. Cậu muốn gặp con bé thế kia mà. Chắc là con bé ở trên lầu. Cậu lên phòng tớ trước đi, tớ lấy đồ ăn rồi lên ngay. Này, cho cậu này.” Trịnh Nhật Quân mở tủ lạnh ra, lấy chai nước cam có nắp hình thỏ trắng đưa cho người đàn ông.Người đàn ông vừa uống nước vừa bước lên tầng 2, anh tìm chuẩn xác phòng của Trịnh Nhật Quân tiến vào. Nhưng vừa mở cửa phòng, anh đã nhíu mày. Có ai ở trong phòng?Anh đóng nhẹ cửa phòng, nhìn xung quanh. Anh thấy trên giường là một bộ váy nữ và một bộ nội y cùng chiếc khăn tắm lớn được xếp gọn. Đây là… Bộ nội y màu trắng, chiếc áo ngực cup C viền ren, chiếc quần nhỏ hình chữ T đập vào mắt anh. Anh liếc mắt rồi bước đến nơi phát ra âm thanh. Là tiếng nước chảy trong phòng tắm. Anh nhìn cánh cửa phòng tắm, như muốn xuyên qua lớp kính mờ trên cửa để nhìn cho rõ người ở bên trong. Bên trong đó, không lẽ là…Sau lớp kính mờ, một thân ảnh mềm mại hiện ra trước mắt anh. Dáng người cô cao vút, đôi gò bồng đảo, chiếc eo thon, cặp mông vểnh cao, đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện. Anh bỗng nuốt nước bọt, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa.Một khoảnh khắc ngắn thôi nhưng anh cảm tưởng như thời gian dài dằng dặc. Tiếng nước bên trong đã ngừng.Cạch…Cánh cửa dần mở ra…Một thân ảnh xinh xắn bước ra. Mái tóc dài được búi cao, vài sợi tóc mai bị ướt thấm vào gương mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tắm xong dường như phiếm hồng.“A!!!” Trịnh An An lúc tắm xong mới chợt nhận ra quần áo và khăn tắm của bản thân đã để quên trên giường của Trịnh Nhật Quân. Không nghĩ ngợi nhiều, cô vẫn cho rằng trong phòng không có ai mà bước ra. Thế nhưng lúc này, trong phòng đang có một người ngồi trên giường, bên cạnh bộ quần áo của cô.Mà người đó là…LụcNgạnLâm!Thầy chủ nhiệm của cô – Lục Ngạn Lâm, lúc này đang ngồi trên giường của anh trai cô.Trịnh An An nhanh chóng tiến tới, giơ chân đá một cước vào người đàn ông đang ngồi trên giường kia. Thế nhưng không ngờ, anh nhanh chóng xoay người, bắt lấy cổ chân cô. Cô một tay tung đòn vào chỗ hiểm, nhưng anh lại né được, lại còn bắt cánh tay cô, khóa chặt lại.Lúc nãy sau cánh cửa kia, anh đã cảm nhận được một vẻ đẹp kiêu kì của người con gái. Thế nhưng ngay lúc này, người con gái đó đang đứng trước mặt anh, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, không rõ là vì tức giận hay là vì vừa tắm xong, thân người căng thẳng dần trở nên cứng ngắc. Bộ ngực lớn còn mang theo hơi nước, hai đầu nhũ hoa hồng hồng dựng đứng. Anh khóa chặt tay cô ra sau lưng, ấn tấm lưng trần cô xuống nệm mềm, không tự chủ được nhìn xuyên qua cặp lưng trắng nõn là no đủ đang phập phồng thở dốc. Trong thoáng chốc anh lỏng tay ra. Cô gái nhỏ nhanh chóng bắt lấy khoảnh khắc mà tung thêm một cước về phía anh. Cô nhắm vào chỗ giữa hai chân anh, miệng lẩm bẩm: “Đồ dê xồm!”Anh vẫn kịp thời bắt lấy chân cô. Cô