Hoàng hôn buông xuống.
Những tia nắng cuối ngày rơi xuống ban công phòng Trịnh An An, hắt một khoảng lên thân thể người đàn ông đang đứng đấy.
Lục Ngạn Lâm một thân vest đen, sơ mi trắng, cà vạt màu xanh lam, tựa lưng vào cánh cửa lớn, đáy mắt ôn nhu nhìn thân ảnh thướt tha trong phòng.“Nào, để anh giúp em.”“Này thầy Lục, học sinh nữ của thầy đang thay quần áo đấy, thầy như thế này là đang thực hiện sàm sỡ học sinh của mình thầy biết không?” Trịnh An An tức giận lườm nguýt.
Chỉ vì người đàn ông này mà bây giờ cô phải xấu hổ như vậy đấy.
Nhìn cơ thể xanh xanh tím tím đỏ đỏ mà Trịnh An An chỉ muốn đấm người đàn ông đang cười trước mặt mà thôi.“Được rồi được rồi, để tối nay thầy về bồi tội cho em.
Bây giờ thì nhanh thay quần áo rồi đi nào.”Vì mặc lễ phục nên Trịnh An An không mặc áo lót mà phải dùng miếng dán ngực.
Cô lại đen mặt nhìn người đàn ông chăm chú “giúp” cô dán hai miếng hồng hồng lên bộ ngực sữa đẫy đà đầy dấu hôn xanh tím, còn không quên trêu ghẹo ngực cô.
Có phải là cô đã quá hiền lành rồi không?Nhớ ngày trước không tên đàn ông nào dám đến gần cô bởi vì không quá hai chiêu đã bị cô cho K.O rồi.Hừ, Lục Ngạn Lâm, xem như anh lợi hại.“Nào, nằm xuống, để anh giúp em bôi thuốc một lần nữa.” Lục Ngạn Lâm ấn vai Trịnh An An, đỡ cô nằm xuống.
Anh nhẹ nhàng cố định thân cô lại rồi tách cặp chân dài đầy dấu vết ám muội kia ra.
Nơi tư mật phấn nộn sưng đỏ vì “vận động” mạnh quá nhiều hiện ra trước mắt anh.Ánh nắng vàng xuyên qua ô cửa sổ, hắt lên cơ thể tuyệt mỹ của Trịnh An An.
Lục Ngạn Lâm cảm giác cô gái nhỏ như một bông hoa mỹ miều đang nở rộ dưới bàn tay của anh.Nước thuốc lành lạnh chạm vào tiểu huyệt đang sưng tấy khiến Trịnh An An khẽ xuýt xoa.
Nhưng đầu ngón tay của Lục Ngạn Lâm lại như mang một ngọn lửa nóng, từng chút từng chút đốt cháy một mảng da thịt cô.“Lại ướt nữa rồi.
Em thật sự làm bằng nước đấy.” Lục Ngạn Lâm khẽ cười trêu chọc cô, làm cho gương mặt Trịnh An An nổi lên một tầng mây hồng.“Tại anh hết đấy.” Trịnh An An nguýt dài.Tiểu huyệt phấn nộn được Lục Ngạn Lâm ôn nhu xoa nắn, hơi thở của anh khẽ hắt vào đùi Trịnh An An.
Một cỗ ngứa ngáy tê dại lan ra, Trịnh An An chỉ cảm thấy thật xấu hổ đến chết mất thôi.
Hoa huyệt chứa nước thuốc lành lạnh, khẽ e ấp mà co bóp như mời gọi người đàn ông đang chăm chú nhìn vào nó.
Một dòng suối nhỏ trong suốt khẽ chảy ra giữa khe hẹp hồng nhạt.“Ừ, tại anh, tại anh cả.” Lục Ngạn Lâm cười khẽ.
Thật là tự mình hại mình mà.
Nơi nào đó sớm căng lên rồi nhưng bây giờ không thể lại đè cô ra mà thao, thật là bức bối mà.Dục vọng một khi đã được châm lên, quả thật không dễ mà dập được.
Tình dục như một thứ thuốc phiên, và Trịnh An An là đóa hoa anh túc gây nghiện cho Lục Ngạn Lâm.Lục Ngạn Lâm ngồi thẳng dậy, tự mình mang quần áo cho Trịnh An An.
Bởi vì mặc váy dạ hội nên Trịnh An An mặc một chiếc quần trong chữ T.
Chiếc quần lụa nhỏ mềm mại màu tím nhạt chỉ vừa đủ bao lại nơi hoa huyệt.
Hai cánh mông đào trắng như trứng gà bóc có hai dấu tay đỏ hằn lên như một minh chứng cho một trận kích tình mạnh mẽ vừa trải qua lại lộ ra trước mắt anh.
Sợi dây quần kẹp chặt đường rãnh trên cặp mông đào o ép thật khiến Lục Ngạn Lâm mang suy nghĩ sâu xa.Yết hầu Lục Ngạn Lâm dịch chuyển lên xuống.
Liệu cô nhóc trước mặt anh có biết rằng bây giờ anh thật sự rất rất muốn đè co xuống để biểu thị tấm lòng của anh giành cho cô không nhỉ? Và cô nhóc này có biết rằng bây giờ anh phải cô gắng kiềm chế lắm mới không phát dục trước mặt cô không?Lục Ngạn Lâm không thể không thừa nhận rằng, từ năm anh học cấp 2 đến năm học Đại học, có biết bao nhiêu cô nàng đã nhào vào lòng anh.
Anh vốn học song song hai ngành Khoa học giáo dục và Quản trị kinh doanh tại hai trường Đại học khác nhau.
Thời điểm đó anh bận cho việc học cũng như trong tim anh chỉ có một cô gái tên là Trịnh An An, chính vì thế mà cho dù có rất nhiều cô gái, ngay cả phóng khoáng cởi hết quần áo trước mặt anh anh cũng đều không có cảm giác gì.Nhưng anh chỉ cần nhìn cô gái nhỏ trước mặt thì mọi tam quan của anh đều biến mất.
Anh chỉ muốn từng giờ từng phút bỏ cô vào trong túi áo và mang đi bên mình.Trịnh An An một thân lễ phục màu xanh như một nàng tiên giáng trần.
Tà váy lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp dài chấm đất, xẻ một bên hông để lộ cặp chân dài thẳng tắp.
Tà vái ngoài cùng là một lớp ren mỏng, điểm xuyến những viên thạch anh tím lấp lánh như sao trời.
Phần trên váy là một lớp voan mỏng nhẹ, mềm mai thướt tha.
Chiếc váy cúp ngực vừa khéo léo che đi các dấu vết ám muội trên cơ thể Trịnh An An, nhưng lại không thể che đi vết hôn mờ ám trên xương quai xanh tinh xảo.
Chiếc nơ bản mỏng đính sau lưng, phần dây dài xuống chấm đất cũng đính hai hàng thạch anh tím kiêu sa lấp lánh.
Trịnh An An ngồi trước bàn trang điểm nhìn lại người con gái vừa đủ tuổi trưởng thành trong gương, nước da trắng noãn ửng một mảng hồng hào kích tình, mái tóc đen dài như satanh đang xõa nhẹ nhàng, lại nhìn đến người đàn ông đứng bên cạnh đang giúp cô chải tóc.“Hừ, thành quả của anh đấy.” Trịnh An An từ năm mười lăm tuổi đã học trang điểm, giờ đây cô đang tự trang điểm cho mình.“Đẹp lắm, đúng không?” Lục Ngạn Lâm nhướn mày nhìn cô gái oán hận không có chỗ bốc phát quả thật rất buồn cười.Trịnh An An mặc kệ Lục Ngạn Lâm, cô nhìn các hộp quà phía trước mặt mình rồi từ từ mở ra.
Hai món quà đầu tiên là của hai chị dâu lớn nhà họ Đường của cô.Đường lão là một lão thành cách mạng.
Ông xuất thân là một bộ đội đặc công trinh sát, góp công rất lớn vào công cuộc bảo vệ tổ quốc năm xưa.
Năm 45 tuổi, lúc đang là một Thiếu tướng ông bị thương ở chân trong một trận chiến ở vùng biên giới,