Đúng 6h chiều, một chiếc xe Mazda mui trần được đánh thẳng vào khuôn viên của hội sở Tinh Nam.
Hội sở Tinh Nam là sản nghiệp thuộc tập đoàn Trịnh Hà – một hội sở cao cấp nhất của thành phố.Hai hàng bảo vệ nhanh chóng chạy đến bên cửa xe ghế phụ lái.
Phóng viên đã bao vây hội sở vô cùng đông đúc.
Tròn mười tám năm giấu mặt, quả thực đây là lần đầu tiên vị thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh xuất hiện.
Hàng trăm tin đồn về cô: xấu xí, bệnh tật, có vấn đề về thần kinh,… được thêu dệt.
Nhưng kể từ ngày Phó giám đốc Trịnh Hà – Trịnh Nhật Quân lên tiếng công khai bảo vệ em gái tất cả mọi người mới biết vị tiểu thư lừng danh này lại là hoa khôi của Trường trung học số 4.Trịnh An An từ tốn bước xuống xe.
Đôi kính đen lớn che hết nửa khuôn mặt trắng ngần không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cô.
Cặp chân dài thẳng tắp trắng như trứng gà bóc lộ ra sau lớp váy kiêu sa.“Vào thôi.” Lục Ngạn Lâm một thân vest đen, cặp kính đen che đi nửa gương mặt anh lại càng khiến anh thêm phần cuốn hút.
Một số phóng viên nữ không kìm lòng được lại cố chen vào giữa hai hàng bảo vệ.
Một thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh đã trở thành đề tài lớn, lại thêm một người đàn ông mang dáng vẻ yêu chiều khoác vai cô, dìu cô né tránh khỏi ánh sáng flash từ máy ảnh phóng viên mà bước vào hội sở.
Nhưng người đàn ông đó là ai?Quả là một đôi trai tài gái sắc, thật xứng!Thật ra cả Trịnh An An lẫn Lục Ngạn Lâm đều ngầm hiểu ông Trịnh vờ cho bảo vệ cản phóng viên để không làm bị thương Trịnh An An, nhưng thật ra ông cố tình để cho phóng viên chụp lại được ảnh của cô, nhằm mục đích công khai với tất cả mọi người rằng cô chính là thiên kim tiểu thư của Trịnh Hà.“An An.” Hà Hiểu Như hôm nay mặc một bộ lễ phục đuôi cá lông vũ màu trắng, mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng.
Cô vừa trông thấy Trịnh An An đến liền tiến tới.
“Cậu có gặp được phóng viên ngoài kia không?”“Có.” Trịnh An An mỉm cười.
“Cậu có nhận thấy thế là cuộc sống tự do tự tại của chúng ta kết thúc rồi không?”“Cậu phải gọi là cuộc sống giả nghèo giả khổ mới đúng.” Hà Hiểu Như che miệng cười khúc khích.
“Cậu nhìn đi, tập đoàn Đặng Thị đến đây kiếm trò vui à?”Nhìn theo hướng Hà Hiểu Như chỉ tay, Trịnh An An xuyên qua đám người đông đúc thấy một nhà ba người Đặng Mỹ Kỳ.
Vốn nói là tiệc sinh nhật cô, nhưng ông Trịnh hầu hết mời người trong giới thương nhân đến dự tiệc.
Lúc này đây ông bà Trịnh đang mỉm cười đón khách, có khách hàng của ông, có những chủ tập đoàn lớn đến từ những thành phố khác, có cả những cậu ấm cô chiêu, phú nhị đại, tiểu thư danh viện,…Ông Trịnh này đang muốn giới thiệu cô cho toàn thế giới biết đúng không?“Và bây giờ, xin mời chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay lên sân khấu.” Đèn trong phòng chợt tắt, tiếng MC vang lên.
Ngay tức khắc, một ánh đèn sáng chiếu thẳng vào người cô.Tiếng vỗ tay vọng ra từ xung quanh.
Hàng nghìn quả bong bóng từ khắp khán phòng bay lên cao.
Căn phòng được chọn làm sinh nhật Trịnh An An nằm ở tầng 36 của hội sở, là tầng trên cùng.
Tại khán phòng này có thể mở được mái vòm nhìn ra bầu trời cao.
Bong bóng bay lên cùng lúc với mái vòm được mở ra.
Từng chùm bong bóng bay lên trời, trong nháy mắt chỉ trở thành một chấm nhỏ.
Trong quang cảnh bong bóng bay lên ấy, Trịnh An An nở một nụ cười ưu nhã, bình thản bước từng bước về phía trước trong ánh mắt của mọi người.
Cô có thể cảm nhận được rằng những ánh mắt đó đa phần là ánh mắt tò mò, dò xét, và có cả châm chọc.Châm chọc ư? Đợi rằng một cô tiểu thư từ đâu xuất hiện sẽ biểu hiện như thế nào sao? Hay chờ đợi việc cô là một kẻ không hiểu lễ nghi, xem cô diễn trò, xem cô mất mặt, xem cô mất hết danh tiếng?Trịnh An An là một tiểu thư danh gia vọng tộc, được bà Đường Tuệ dạy lễ nghi từ nhỏ.
Chính vì thế, ngay giờ phút này, từng cử chỉ, từng điệu bộ của Trịnh An An đều không thừa một nét nào, từ các nâng váy, cách xoay người, cách vén tóc, tất cả đều khiến cho mọi tiểu thư danh viện trong căn phòng này đều kinh ngạc.
Vốn dĩ chờ đợi một trận cười nhạo cô tiểu thư bí ẩn với vô số lời đồn thổi không được hay ho, nhưng ngay lúc này tất cả như bị hút vào người con gái đứng trên cao kia.
Trịnh An An nở một nụ cười tiêu chuẩn, hướng về phía tất cả mọi người xung quanh.Một chiếc bánh kem vị dâu tây lớn được đẩy ra.
Cô biết đây là quà sinh nhật của bà ngoại cô gửi đến tặng cô.
Năm nào cũng vậy, bà luôn là người làm bánh kem tặng sinh nhật cô, đều là vị dâu cô thích.
Trịnh An An khẽ mỉm cười, theo sự hướng dẫn của MC mà nhắm mắt lại, ước một điều ước và thổi tắt 18 cây nến trên bánh.Hôm nay, Trịnh An An cô tròn 18 tuổi rồi.“Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật tôi hôm nay.
Chúc mọi người sẽ có một buổi tối thật vui vẻ, xin cảm ơn.”Một câu cảm ơn khách sáo nhưng nhã nhặn, không thừa không thiếu một chữ nào.
Nói xong, Trịnh An An rời sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người bên dưới.“Ba, mẹ.” Trịnh An An nắm tay ông bà Trịnh đứng bên sân khấu.
Bữa tiệc sinh nhật này quá hoành tráng rồi.
Tất cả các năm trước, sinh nhật Trịnh An An đều tổ chức bằng việc cả nhà cô cùng bay ra Thủ đô đón sinh nhật cùng ông bà nội và ông bà ngoại cô.
Nhưng năm nay bữa tiệc bà Trịnh tổ chức có phần khiến cô không muốn thích nghi.“Cô lớn.” Một cô bé 4 tuổi bỗng nhiên chạy đến ôm lấy chân Trịnh An An.
“Tiểu Vy nhớ cô lớn quá.”Đường Vy Vy – đứa cháu đời thứ 4 của nhà họ Đường, là con gái của anh cả Đường Nhật Nam của cô.
Đường Vy Vy còn có một người anh trai sinh đôi là Đường Nhật Vũ.“Tiểu Vũ, Tiểu Vy.” Trịnh An An vui vẻ mỉm cười, ôm hai đứa cháu nhỏ của mình vào lòng.
“Cô lớn cũng nhớ cả hai đứa quá.”“Nhớ cô lớn nhưng không nhớ chú ba, đúng không?” Trịnh Nhật Quân đến tự bao giờ.
Anh hôm nay một thân vest trắng, cà vạt đỏ, vẻ cà lơ phất phơ trong mắt Trịnh An An đối lập hoàn toàn với người đàn ông trầm ổn, bình tĩnh đứng bên cạnh.
“Chú ba sẽ giận lắm đấy.”“Trịnh Nhật Quân, anh thật ấu trĩ.” Đường San San bước đến, liếc khéo ông anh đang cố gắng tranh giành tình yêu của các cháu.
Tầm mắt cô gái nhỏ chợt rơi vào người đàn ông bên cạnh.
“Đây là?”“Bạn thân anh.” Trịnh Nhật Quân mỉm cười, liếc xéo Trịnh An An.
“Cũng là…”Đường San San ngay từ nhỏ đã thích những người đàn ông mang một dáng vẻ trầm ổn, vững chãi.
Người đàn ông trước mắt này quả hợp ý cô.“Ngạn Lâm, Nhật Quân, hai đứa đi theo ba.” Trịnh Khiêm như có như không rơi ánh mắt lên người Lục Ngạn Lâm.
Dường như ông cũng cảm nhận được có điều gì đó bất thường giữa cô con gái của ông và cậu con trai này.
Mặc dù đây là con trai của bạn thân ông, lại là đứa cháu mà ông nhìn nó lớn lên, nhưng… Quả thật chuyện ngày xưa là ông sai, đây là chuyện ông vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Kể từ ngày Lục Ngạn Lâm quay về, cô con gái của ông dường như vui vẻ hơn lúc trước.
Nhưng có những chuyện trong quá khứ vẫn khiến cho ông có một nút thắt trong lòng.
Hơn nữa, đây là cô con gái rượu của ông, sao lại để một tên nhóc dắt đi trước mũi được dễ dàng cơ chứ? “Đi chào hỏi mọi người thôi.”“Vâng ạ.” Lục Ngạn Lâm khẽ gật đầu.
Ông Lục này là muốn…“Xin lỗi xin lỗi, chị tới trễ.” Một cô gái bất ngờ chạy đến ôm chầm lấy Trịnh An An từ phía sau, một nụ hôn nay lúc đó cũng rơi trên má cô.
Trịnh An An cảm nhận được một chiếc bụng tròn chạm vào lưng cô.“Diệp, Minh, Châu!” Anh hai cô Đường Nhật Duy bước đến, gương mặt đầy vẻ lo lắng.
“Em, đang, mang, thai, đấy!”“Biết rồi biết rồi.” Chị dâu nhỏ Diệp Minh Châu của cô là một người phụ nữ tính tình hoạt bát, tuổi cũng chỉ bằng với Trịnh Nhật Quân.
Thành danh từ năm 15 tuổi với thể loại phim ngắn, 18 tuổi nhận giải Đạo diễn mới xuất sắc của giải Kim Phụng, 21 tuổi nhận giải Đạo diễn xuất sắc của Tam kim, vừa tốt nghiệp Đại học Điện ảnh đã kết hôn,