Nhìn thấy ánh mắt u buồn của bố mình, Tang Truân cảm thấy dường như từ ngày mẹ cô mất đến nay.
Tang Truân thật sự chưa từng ăn cùng ông một bữa nào, bố cô lúc nào cũng chỉ một mình ăn uống rồi lặng lẽ rời đi chỉ từ khi cưới An Diêu thì ông mới có thể vui vẻ hơn một chút
Tang Truân thầm suy nghĩ, ngày hôm sau cô sẽ rảnh có thể ăn tối cùng ông và dì An một bữa.
Ít nhiều cũng giúp ông vui vẻ hơn vì gần đây Tang Truân nghe loáng thoáng được bố cô dạo này không được khỏe
" Nếu là ngày hôm sau, con có thể ăn cùng bố và dì An một ngày "
Nghe thấy như vậy, bố Tang Truân vô cùng mừng rỡ nhìn cô.
Ánh mắt ông mang theo tia hi vọng
" Được , vậy hôm sau chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối.
Bố sẽ nói lại với dì An, con ở trên đây chơi đi nhé "
Nói rồi bố cô đi ra khỏi phòng mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ đi xuống lầu.
Tang Truân nhìn theo bóng hình của ông đang vui vẻ ôm An Diêu cười nói gì đó
Rồi cô lại quay trở lại phòng mình đóng cửa lại tâm trạng vô cùng hỗn loạng đi về phía đặt bức ảnh của người mẹ đã khuất và cô đang ôm nhau cười vui vẻ trên bàn.
Tang Truân cầm lên, bàn tay xoa nhẹ lên trên khuôn mặt của người phụ nữ ấy
" Đã đến lúc phải tạm biệt quá khứ rồi mẹ nhỉ, bố đang hạnh phúc cùng dì An Diêu rồi, con cũng mong mẹ cũng như vậy "
Mắt Tang Truân mờ đi, dường như bóng hình mẹ cô từ trong bức ảnh hiện ra vậy.
Mẹ Tang Truân đến xoa lấy gương mặt cô, nhìn cô dịu dàng
" Tất cả là quá khứ, hãy quên hận thù và sống cuộc sống mà con mong muốn đi con yêu của mẹ.
Hãy tha thứ cho bố của con và đừng.."
Chưa kịp nói xong câu, bóng hình mẹ cô đã tan biến, Tang Truân trở lại thực tại.
Cất bước ảnh trở về bàn học, khép lại mọi quá khứ đau buồn.
Tang Truân cảm nhận được từ khi gặp Bách Hứa Phong thì cô đã biết mở lòng hơn trước, chính bản thân cô cũng nhận ra được hình như mỗi lúc bên cạnh anh Tang Truân thật sự cười nhiều hơn
Tang Truân không chơi game nữa mà ngồi vào bàn học tùy tiện lấy một quyển sách ra đọc để giết thời gian.
Đến lúc cô khép cuốn sách lại thì trời đã sập tối từ bao giờ, đúng là mỗi khi Tang Truân đọc sách thì thời gian trôi qua thật sự rất nhanh
Nhìn lại đồng hồ thì đã 5 giờ 30 chiều, Tang Truân đi đến cửa tủ quần áo lấy bộ váy rồi đi vào nhà vệ sinh nhỏ được xây ở trong phòng thể tắm rửa
Tắm xong, Tang Truân ngồi vào bàn trang điểm để tô một chút son.
Cô không có