Bách Hứa Phong xách chiếc vali công tác đi vào bên trong, vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt với cô
Tang Truân cũng vẫy tay với anh, nước mắt cũng rơi.
Cảnh tượng này thật giống với lúc cô đứng chờ anh đến tạm biệt ở sân bay khi chuẩn bị đến Hà Thành
Đứng ở đó nhìn theo bóng lưng đến khi nào khuất đi thì mới quay đầu trở lại xe đi về nhà.
Cô lái đến căn chung cư vừa chuyển tới, đứng trước cửa có một người phụ nữ đang đứng chờ
" Dì An, sao dì lại đến đây ?"
" Bố con bảo dì đến đây chăm sóc con vài ngày, ông ấy bảo kì nghỉ con lại chẳng thèm về nhà nên sinh ra lo lắng "
Tang Truân vừa nói chuyện vừa lấy chìa khóa ở trong túi ra mở cửa nhà để hai người đi vào trong, căn phòng ấm áp vì có lò sưởi chứ không lạnh cóng như ở bên ngoài
" Để mọi người lo lắng rồi, Tang Ân vẫn ổn chứ ạ?"
Tang Truân kéo An Diêu vào bên trong ngồi xuống ghế sofa cùng nói chuyện, tiện tay rót cho dì một cốc nước mát để uống
" Thằng bé vẫn tốt, nhóc đấy còn đòi ở Mạc Thành cùng tiểu Viễn nữa "
Vừa nói An Diêu vừa bật cười, nghe thấy Tang Ân vẫn ổn thì trong lòng Tang Truân cũng đã bớt lo lắng.
Những lần trước vào kỳ nghỉ cô đều sẽ trở về Mạc Thành để tìm Bách Hứa Phong nhưng năm nay lại khác, có được anh ở bên cạnh cô lại chằng muốn về nữa
" Dì đến đây vậy thì vali đâu ạ?"
" Không, dì đến sẵn tiện thăm bố mẹ nên không ở đây với con đâu "
" Con không biết quê của dì ở đây đấy ạ "
Chung sống với nhau lâu như vậy nhưng thật sự Tang Truân không hề biết An Diêu suất thân từ Hà Thành mà ra, chắc có lẽ từ sau khi kết hôn với bố cô thì bà chỉ một lòng bên cạnh ông ấy
An Diêu nhìn xung quanh nhà thì ánh mắt bất chợt lướt ngang bước ảnh của Tang Truân chụp cùng mẹ mình khi bà còn sống, phía dưới còn khắc
Mẹ hiền kính yêu
Tim của An Diêu bỗng nhiên chậm lại một nhịp, tâm trạng cũng buồn đi không ít.
Bao nhiêu năm qua bà cố gắng đối xử thật tốt với Tang Truân để bù đắp nỗi đau mất mẹ của cô, nhiều lúc còn cảm thấy bản thân đối tốt với con của chồng hơn con gái ruột của mình
Nhưng bao năm qua An Diêu chờ đợi mãi vẫn chưa bao giờ được nghe chính miệng Tang Truân gọi bà một miếng " Mẹ "
Thì ra trong lòng của Tang Truân vị trí người mẹ kia vẫn không bao giờ lung lay hay thay thế bằng bất kì tình yêu thương vô đối nào
" Dì nhìn gì mà chăm chú quá vậy?"
Nghe Tang Truân hỏi An Diêu mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ
" Không có gì đâu "
Ngồi ở đó thêm một lúc thì An Diêu rời đi,