Khi kỳ thi tháng đầu tiên được tổ chức, đã hơn một tháng kể từ khai giảng, ngày xuân có nhiều thay đổi, gió hoang, nhiệt độ không ổn định, hoa nhài đông đã nở, những bông hoa vàng nhạt bám vào từng cành lá xanh tươi.
Giang Độ thích nhất mùa xuân, nhưng tiếc thay, mùa xuân này lại là mùa chia xa.
Nhóm lớp chưa tan rã, nhưng ai cũng không còn mặn mà với bạn học như hồi cấp hai nữa, bây giờ mới lớp 10, dù thế nào thì học cùng một trường, vẫn luôn có cơ hội gặp nhau.
Vì liên quan đến vấn đề phân ban, các bạn đều rất coi trọng kỳ thi tháng này.
Thầy Hứa tổ chức buổi họp lớp cuối cùng, trên bảng đen viết "Bao nhiêu nỗ lực, bấy nhiêu hào quang" khích lệ mọi người.
Sau khi làm bài kiểm tra mấy môn, Giang Độ cảm thấy cũng không sao, nhưng rốt cuộc có thể vào được lớp thực nghiệm Văn không thì không dễ nói, dù sao Mai Trung cũng có quá nhiều người.
Ban Xã hội có tổng sáu lớp, nhưng lớp thực nghiệm Văn chỉ có một, nên sự cạnh tranh khá lớn.
Vừa thi xong, cả trường chật cứng người, đông như nước lũ.
Quầy bán báo chật ních các bạn gái mua tạp chí, Giang Độ dừng lại, phát hiện thấy Vương Kinh Kinh.
Hai người họ vẫn không trở lại trạng thái thân thiết như xưa, chỉ có thể nói là duy trì trong phạm vi giao tiếp bình thường của các bạn học, cô ấy đến mua tạp chí, không gọi Giang Độ, mà đi cùng một bạn nữ khác cũng chọn ban Tự nhiên.
Thi xong, mọi người tạm thời thả lỏng, một mình Giang Độ cũng không biết làm gì, liền đi ngắm hoa nhài đông.
Cô thích hoa nhài đông vô cùng, màu vàng yêu kiều làm sao, sạch sẽ, trải dài ở đó như những vì sao, nhân lúc mọi người không để ý, cô ngắt một bông, ghim vào cúc áo khoác.
"Lớp mấy đây, đang làm gì thế?" Phía sau truyền đến một tiếng trách mắng trầm thấp, doạ Giang Độ run cầm cập, nhưng quay đầu lại phát hiện là Lâm Hải Dương, trong lòng chợt thở phào, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
Lâm Hải Dương cười haha, cậu ta nói: "Trông có giống thầy chủ nhiệm không? Lần trước thầy bắt được bọn tớ hút thuốc, bị phạt ngồi xổm đi, hôm sau tớ đi bộ bị khập khiễng luôn."
Giang Độ cuối cùng cũng cười theo: "Rõ ràng hút thuốc là không đúng." Vừa nói, tự nhiên nghĩ đến người nào đó, nụ cười ngừng lại - sau này không thể ngồi lớp bên cạnh cậu ấy nữa.
"Này," Lâm Hải Dương không hề xa cách vỗ vào cánh tay cô, "Cậu với Vương Kinh Kinh sao thế? Không phải là vì Nguỵ Thanh Việt đó chứ?"
Trái tim Giang Độ bỗng chốc như bị người ta nắm lấy, sắc mặt không tốt lắm: "Sao cậu lại nói như vậy?"
"Hôm qua tớ vô tình gặp Nguỵ Thanh Việt, cậu ấy nhờ tớ chuyển lời, nói rằng chuyện cậu ấy nhờ cậu cậu làm giúp cậu ấy chưa, cậu ấy vẫn luôn đợi.
Sợ ảnh hưởng cậu thi nên hôm nay mới nói với cậu, có phải vì chuyện gì của Nguỵ Thanh Việt, nên cậu với Vương Kinh Kinh xích mích? Con gái các cậu chính là thích giận dỗi, tớ biết." Lâm Hải Dương có thể nói còn nhiều hơn phụ nữ, một khi mở miệng thì không thể dừng lại.
Không phải Giang Độ không có giận dỗi, cô thầm nghĩ, sao lại gọi là con gái thì thích giận dỗi chứ, tớ rất ít khi tức giận, nhưng cô sẽ không để lộ ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có chuyện gì, tớ với Nguỵ Thanh Việt không thân."
"Vậy cậu ấy nhờ cậu chuyện gì thế?" Lâm Hải Dương vẫn còn đang hóng chuyện, Giang Độ bị cậu ta hỏi đến phiền phức, cố nhịn nói: "Tớ không tiện nói ra." Cô biết Lâm Hải Dương không có ác ý, chỉ là ồn quá, bình thường cảm thấy thú vị kì lạ, không hiểu hôm nay làm sao cô đột nhiên cảm thấy tâm tư bấn loạn, vì chuyện phân ban, vì nhiều chuyện nhỏ nhặt.
Kết quả được công bố một tuần sau đó, vào ngày này trước bảng thông báo mới gọi là đồ sộ.
Ai cũng nóng lòng muốn tìm tên mình, thỉnh thoảng lại có tiếng hò reo trong đám đông, có người hò vui, cũng có người thở dài, trước giờ đều có vài người vui người buồn.
Giang Độ vào lớp Văn thực nghiệm.
Giây phút biết kết quả, cô như sống lại, cô có hy vọng, có hy vọng thi vào trường đại học trọng điểm.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Vương Kinh Kinh vào lớp Tự nhiên thường, mà tên của Nguỵ Thanh Việt, cao cao tại thượng xếp ở vị trí đầu tiên lớp Tự nhiên thực nghiệm, nhìn xuống dưới, không xa là xếp hạng của Trương Hiểu Tường.
Tên của mình, như cách bọn họ cả nghìn ngọn núi con sông.
Giang Độ bị mọi người đẩy tới đẩy lui, nhưng hai mắt vẫn luôn dán chặt vào ba chữ Nguỵ Thanh Việt, đây là cơ hội ngày càng hiếm có, cô phải nắm bắt lấy nó, điểm số mỗi môn của Nguỵ Thanh Việt đều khắc sâu vào tâm trí, nhớ mấy cái này có ích gì chứ? Không phải tất cả mọi thứ đều bắt buộc phải có ích, Nguỵ Thanh Việt chính là ý nghĩa thời thiếu nữ của cô.
Tiếp theo sẽ vô cùng bận rộn: chuyển ký túc xá, đổi phòng học, mọi người chính thức bước vào thời gian phân ban thực nghiệm.
Vào ngày này, A2 tổ chức một bữa tiệc chia tay ngắn ngủi, thầy Hứa vẫn hài hước như trước, mọi người nghe hết khóc lại cười, phải chuẩn bị khởi hành rồi, một hành trình mới.
Sau khi mọi người giải tán, Giang Độ chậm rãi không rời đi, cô ngồi trong phòng học trống rỗng, như con ve sầu dưới đất, yên tĩnh như vậy.
Đây là lần cuối cùng ngồi ở đây rồi, ánh hoàng hôn chiếu dài trên mặt bàn qua ô cửa sổ.
Tủ đựng cuối hành lang đã được chuyển sang hành lang lớp mới.
Giang Độ vuốt ve thời khoá biểu cạnh bục giảng lần cuối, niềm vui vào Văn thực nghiệm biến mất quá nhanh, cô không còn dễ dàng nhìn thấy cái cây trước thư viện nữa, cũng không thể giả bộ vô ý nhìn quanh bóng dáng ở lớp bên cạnh, tất cả những gì cô có thể làm, là viết những bức thư sẽ không bao giờ gửi đi.
"Số mới của 《Thư Thành》sau khi phát hành lại, thư viện thành phố đã có rồi." Nguỵ Thanh Việt không biết đứng ở cửa lớp A2 từ lúc nào, dựa người ở đó, nói chuyện với cô thậm chí còn không dùng lời mở đầu.
Giang Độ giật mình, quay đầu lại.
Cô có chút lắp bắp, vội vã trả lời: "Thật sao? Tớ rất lâu không đến đó rồi, nghỉ đông phải học thêm, thời gian này vẫn luôn chuẩn bị cho kì thi phân ban."
"Chúc mừng cậu, vào Văn thực nghiệm rồi." Nguỵ Thanh Việt móc từ trong túi quần sau của mình ra thứ gì đó, cứ thế ném cho Giang Độ, Giang Độ chân tay lúng túng bắt lấy, ôm chặt nó.
Là mặt dây chuyền Tweety Bird, mới tinh.
"Đợt thi tháng đầu tiên của kỳ trước, hình như tôi làm hỏng mặt dây chuyền của cậu, vừa mới nhớ ra, đền cậu cái mới đấy." Cậu nói rất nhanh.
Giang Độ nắm chặt Tweety Bird, cô rất vui, loại vui sướng chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, mọi phiền muộn sẽ tạm thời vứt hết đi chỉ còn lại vui vẻ.
Nguỵ Thanh Việt biết cô vào Văn thực nghiệm, cũng biết mặt dây chuyền của cô là Tweety Bird, còn nói với cô thư viện thành phố có tạp chí cô yêu thích rồi, có trời mới biết, cô vì điều này mà vui mất bao lâu.
"Cảm ơn cậu." Giang Độ cười nhẹ, vừa cười, mặt mày theo đó giãn ra, Nguỵ Thanh Việt lại nói: "Cậu xem, tôi nhớ cậu thích đọc tạp chí 《Thư thành》, mời cậu ăn KFC, còn đưa cậu về nhà, như thế này, tính là bạn rồi nhỉ?"
Giang Độ bị hỏi tới sững sờ...!Bạn? Cậu ấy muốn cô làm bạn? Hay là nói, bọn họ chỉ có thể là bạn? Vậy còn mong đợi gì nữa? Vốn dĩ ban đầu chỉ là người lạ.
Vẻ mặt cô có phần mất tự nhiên, cố hết sức che giấu: "Đương nhiên, nếu cậu đồng ý làm bạn với tớ, vậy thì chúng ta là bạn."
Như thể Nguỵ Thanh Việt thấy câu này buồn cười, cậu bật cười: "Nhìn dáng vẻ cậu như này, hình như rất không bằng lòng."
"Không, tớ không có, tớ rất bằng lòng được làm bạn với cậu." Giang Đội vội muốn biện hộ cho bản thân, mặt đỏ bừng.
Nguỵ Thanh Việt gật đầu, nhìn cô đầy ý vị: "Nếu đã là bạn rồi, chuyện nhờ cậu, sao cậu không để tâm chút nào thế?"
Giang Độ tức khắc không nói nên lời.
Cô hiểu cậu nói gì.
Trong lòng như có cơn mưa xối xả, Giang Độ lấy hết dũng khí, hỏi: "Sao cậu muốn nhận thư?"
"Cậu nói xem tại sao?" Nguỵ Thanh Việt kỳ quái hỏi ngược lại.
Hơi thở Giang Độ trở nên dồn dập, cô lắc đầu, mơ hồ nói: "Sao tớ biết được."
Lòng bàn tay bị cấu đến hơi đau, cô cảm thấy, ánh mắt của Nguỵ Thanh Việt vừa đen lại vừa sáng, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của mọi người, cô không dám nhìn thẳng vào đó.
Hít thở cũng trở nên dè dặt, sợ sai tần số.
"Bởi vì," Nguỵ Thanh Việt dựa vào cửa, vẫn luôn không nhúc nhích, nhìn cô nói, "Tôi đoán bạn nữ viết thư cho tôi có thể rất nhút nhát, giống như cậu vậy, luôn dễ căng thẳng.
Tôi muốn nói với cô ấy, tôi không có đáng sợ như vậy, tiếp cận tôi đối với cô ấy mà nói không khó, tôi nghĩ, chúng tôi vẫn có thể nói chuyện tiếp, nếu như cô ấy viết thư cho tôi, tôi rất sẵn lòng hồi âm.
Nếu như ngại nói chuyện trực tiếp với tôi, chúng tôi có thể viết thư để giao lưu," nói đến đây, cậu dừng lại, "làm bạn."
Giang Độ cả người căng thẳng, lúc này, bỗng nhiên thả lỏng, làm bạn.
Mũi cô hơi chua, hai tay xoắn vào nhau, ở giữa, là