Người đàn ông cuối cùng bị bảo vệ đuổi đi, Nguỵ Thanh Việt vẫn luôn đứng đó nhìn, cuối cùng, cậu nhìn đến khi người đàn ông đi xa mới mua nước quay trở lại sân.
Trời đã cuối xuân, gió ấm hoa thơm, mấy ngày nay thời tiết rất tốt, trong không khí có một luồng hơi nóng thoang thoảng.
Con người Nguỵ Thanh Việt chịu lạnh không chịu nóng, mọi người vẫn mặc áo dài tay, cậu đã thay áo cộc tay trắng, cánh tay nam sinh nổi gân xanh, với động tác vặn nắp chai, cậu lại cao hơn rồi.
Trong đám người, rất dễ dàng nhận ra Giang Độ, cô là người trông nho nhã yếu đuối nhất.
Nhân lúc hỗn loạn sau tiết học, Nguỵ Thanh Việt gọi cô lại, mọi người đi ba người thành nhóm, đang đi bộ về.
Giang Độ quay lại, mặt trắng bệch không một giọt máu.
Cô có chút căng thẳng, cứng đờ đứng đó, Nguỵ Thanh Việt lúc nào cũng tự nhiên ung dung hơn cô, cậu rất thẳng thắn: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Cậu là chủ nhiệm lớp tớ sao? Giang Độ trong lòng có chút chống cự nho nhỏ, rõ ràng, cô vui còn không hết, nhưng mặt lại mang vẻ bình tĩnh: "Chuyện gì vậy?"
"Bố mẹ cậu đâu?" Nguỵ Thanh Việt quả nhiên rất thẳng thắn.
Giang Độ sững người, lắc đầu nói: "Tớ cũng không biết, ông bà tớ chưa từng nhắc tới họ, tớ cũng chưa từng gặp qua."
Nguỵ Thanh Việt mặt lộ ra vẻ khó tưởng tượng nổi, cậu nghi ngờ, Giang Độ có thể là trẻ sơ sinh bị bỏ rơi được ông bà nhặt về? Ý nghĩ chợt lóe lên, cậu nói, "Cậu còn nhớ người đàn ông trung niên từng gặp ở hiệu sách không? Là cái hôm trời mưa chúng ta vô tình gặp ở hiệu sách, cậu còn nhớ không?"
Cụ thể thì thật kinh tởm, Nguỵ Thanh Việt không nhắc tới, vẻ mặt của Giang Độ hiển nhiên biết cậu đang nói đến ai: "Còn nhớ, mấy hôm trước tớ với Trương Hiểu Tường còn có cả Lưu Tiểu Lạc, nhìn thấy ông ấy ở cổng trường, Lưu Tiểu Lạc nói ông ta là biến thái, bảo chúng tớ phải cẩn thận chút."
Ngụy Thanh Việt suy nghĩ một chút, cậu không học theo lời của các chàng trai khác để nói với cô, sợ doạ tới cô, nhưng chỉ riêng việc ông ta biết họ tên cô thôi Giang Độ đã kinh hãi rồi, vẻ mặt kia giống như những hạt bụi nhỏ rơi hoảng loạn trong ánh dương:
"Sao ông ta biết tên tớ được? Tớ thậm chí còn không quen ông ta."
Nguỵ Thanh Việt không biết, nhưng đầu óc cậu rất tỉnh táo: "Bảng thông báo và bảng vinh danh thường dán tên học sinh, nhiều người như vậy, lẽ ra không đến nỗi chỉ chú ý vào cậu.
Cậu chưa từng lên bảng tuyên truyền một mình, khả năng bị chú ý là rất ít, cứ báo cáo với nhà trường trước, sau đó cuối tuần về nhà rồi nói chuyện với người nhà." Cậu cau mày, "Vết kim đâm trên cánh tay ông ta, tôi nghi rằng, ông ta nghiện ma tuý, làm mấy chuyện phạm pháp trái đạo đức cũng không có gì lạ."
Nghiện ma tuý...!Cái từ ngữ chỉ có hồi nhỏ xem chương trình phổ cập kiến thức luật pháp mới nhìn thấy, đột nhiên nghe được, sắc mặt Giang Độ càng trắng bệch ra.
"Đừng sợ, cuối tuần tôi đưa cậu về nhà, tiết tự học tối chủ nhật bảo ông ngoại đưa cậu đến trường.
Trong thời gian này chú ý chút." Nguỵ Thanh Việt hướng về cô cười, nhét nước cho cô.
Giang Độ ngơ ngác ôm chặt chai nước, nhưng không còn sợ hãi nữa, cả người gầy gầy mỏng manh, khóe miệng cong thành vòng cung tràn đầy thanh xuân: "Tớ ngồi xe buýt gần trường, còn có các bạn Mai Trung về cùng đường với tớ."
"Tan học cậu đợi tôi ở cổng trường, đợi cậu nhìn thấy tôi rồi, chúng ta một trước một sau đi đến trạm, không ngồi chung." Nguỵ Thanh Việt cười, rồi dừng lại, "Sao cậu luôn tránh né tôi thế? Chúng ta không phải đã làm bạn rồi sao?"
Giang Độ nhìn xuống mũi chân, nén nhịn sự ham muốn buộc dây giày: "Không có, chỉ là cảm thấy không tốt lắm, tớ sợ người khác nói tớ."
"Nói cậu cái gì? Nếu có, cũng là nói có phải Nguỵ Thanh Việt đang theo đuổi Giang Độ không?" Cậu nói ra một cách vô cùng tự nhiên, nói xong, bản thân hình như cũng nhận thức được không thoả đáng lắm, rất nhanh lấp liếm cho qua, "Tôi đùa đấy, cuối tuần tan học gặp."
Trên sân, Giang Độ ôm chai nước đứng một mình hồi lâu, mới chậm rãi đi trở lại, chai nước ôm trong lòng toả ra hơi ấm.
Thời gian từng giây trôi qua, đến hoàng hôn thứ sáu, bầu trời rực cháy vẻ ráng chiều, từng viền cuộn lên, màu sắc lan ra.
Giang Độ cố ý tránh mười phút có nhiều người nhất, xách túi đi ra, từ xa liền nhìn thấy dáng người cao cao của Nguỵ Thanh Việt, một dây đeo cặp sách trên vai, còn lại nghiêng nghiêng buông thõng.
Đợi đến khi lại gần, Nguỵ Thanh Việt im lặng cười cười, coi như chào hỏi, Giang Độ nhanh chóng liếc cậu một cái, mặt như không cảm xúc gì đi qua trước cậu.
Nguỵ Thanh Việt buồn cười theo sau cô, thật sự là một trước một sau, đến trạm, giả vờ như không quen.
Lúc lên xe, đám học sinh cười rúc rích chen chúc một hồi, Giang Độ sợ nhất là chen chúc với người khác, luôn rất lịch sự, Nguỵ Thanh Việt phía sau cô không thể nhìn nổi nữa, nếu còn không lên thì có thể chỉ đợi chuyến sau, cậu từ sau dứt khoát đẩy cô chen lên trước, Giang Độ quay đầu lại nhìn cậu một cái, lông mi cậu rũ xuống, cũng không có biểu cảm gì.
Trong xe tất nhiên không còn chỗ ngồi, vai cọ vào vai, lưng cọ vào lưng, Giang Độ quen dùng tay vịn vào lan can gần cửa sau, Nguỵ Thanh Việt vẫn đứng vững sau lưng cô, nắm lấy tay cầm, cặp sách trên vai cậu có chút lỏng lẻo, va vào khuỷu tay cô, hơi đung đưa nhẹ theo người cậu, từng cái một, đi đi về về đều va vào khuỷu tay cô.
Giang Độ không nhúc nhích, biết Nguỵ Thanh Việt đang ở rất gần, cô không nhắc cậu, rằng cặp sách của cậu cứ luôn va vào tớ.
Xung quanh là những tiếng nói chuyện huyên náo, nhưng cô cảm thấy thế giới này rất yên tĩnh, giống như nơi sâu nhất của đáy biển.
Xe buýt dừng hết trạm này đến trạm khác, lượng học sinh giảm dần, người lớn trên xe cứ lặng lẽ nhìn những ánh đèn neon xanh xanh đỏ đỏ bên ngoài sáng lên, vẻ mặt tê liệt lại mệt mỏi, thái độ hiểu rõ lẽ đời lại không biết các thiếu niên ríu rít kia rốt cuộc có gì vui vậy, cũng không biết trong chiếc xe bình thường này, một trái tim, có thể vì một người mà đập mạnh đến thế nào.
Nguỵ Thanh Việt vẫn luôn đứng sau lưng cô, Giang Độ thầm nghĩ, cậu không phải hạng nhất, cũng không phải nam khôi mọi bạn gái đều mê bàn tán "Đẹp trai quá", cô cũng chưa bao giờ hùa theo người khác nhiệt tình bàn tán đến tên cậu, cô chưa bao giờ tỏ ra mình quan tâm đến cậu bao nhiêu, cậu chỉ là Nguỵ Thanh Việt mà thôi, từ từ lớn lên trong trái tim một mình cô, bộ rễ lan rộng, cành lá xum xuê, dần dần quấn lấy trong toàn bộ thế giới của cô - ngay cả khi cậu chỉ là ngang qua Mai Trung, rất nhanh liền chạy đến nơi xa xôi khác.
Vừa là thực, vừa là mơ, cậu ấy nói không phải chúng ta đã là bạn rồi sao? Tình bạn của cô và cậu, là sự hỗn loạn không rõ ràng, cũng chính vì không đủ rõ ràng, nên cô mới có thể có chút tâm tư đẹp đẽ.
Cách nhà một còn một trạm, học sinh đã xuống xe hết, người lớn cũng xuống được khá nhiều rồi, để trống lại vị trí, Nguỵ Thanh Việt kéo chiếc mũ len hồng của cô, ra hiệu cô ngồi xuống.
Túi nhựa phát ra âm thanh sột soạt, giống như đánh thức người trong mộng, Giang Độ không đeo cặp sách, chiếc túi được cửa hàng cho lúc mua quần áo biến thành cặp sách của cô.
Cô lại ngồi với Nguỵ Thanh Việt, như thể, lần nghỉ đông trước còn chưa hết dư vị, bất ngờ lại không hẹn mà đến, cô thậm chí có chút sợ hãi, sợ bản thân một lúc dùng hết vận may, đến nỗi sau này không còn lại gì.
Nguỵ Thanh Việt không nói gì, cậu ngồi trên hai chiếc ghế liền nhau cạnh cửa sổ, một chân, theo thói quen vắt lên đầu gối chân kia, khoanh tay, không biết đang nghĩ cái gì.
Vậy như này cũng rất tuyệt, Giang Độ cũng không nói gì, cô quay đầu lại, cửa sổ mở đang mở, bụi đỏ từ mặt đất bốc lên, gần đây có nhà cao tầng, đằng xa có nhà cao tầng, khắp nơi đều có ánh sáng đầy màu sắc, bao phủ toàn bộ thành phố.
Đủ loại tiếng nói không ngừng từ cửa sổ truyền vào, tiếng rao bán ở sạp hàng chậm rãi, tiếng cười nói của các cô gái trẻ, tiếng mắng mỏ của tài xế taxi, còn cả tiếng ầm ầm của ô tô đang chạy, ồn ào huyên náo, hòa thành một khung cảnh hùng tráng trong thành phố, mỗi đêm đều như vậy.
Bên ngoài kia cuộc sống mới chân thật làm sao, nhưng vậy mà cô lại thích Nguỵ Thanh Việt, thích một thiếu niên...!Đột nhiên có người vỗ vào vai cô, Nguỵ Thanh Việt cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô:
"Trạm này à?"
Hai người xuống xe.
Đi qua khu chợ đêm náo nhiệt, cách đó khoảng 100m, ở phía cuối là tiểu khu nhà Giang Độ.
Hoa anh đào trong tiểu khu đang nở rộ, dưới ánh đèn, là những nắm nhỏ trắng như tuyết, thật ra ban ngày nhìn có hơi hồng, cánh hoa dập dờn theo gió phả vào mặt, giống như một con bướm đang nhảy, Giang Độ xua tay chắn, cô học theo cách nói khách khí của bà ngoại:
"Nguỵ Thanh Việt, hay là ăn bữa tối ở nhà tớ rồi hãng đi?"
Nguỵ Thanh Việt không khách sáo chút nào, cậu cứ thế nói "Được".
Lần này đến lượt Giang Độ giật mình, cô chưa từng đưa con trai về nhà, cũng chưa từng nghĩ mời người khác thế này đối phương sẽ đồng ý, không phải nên nói "Thôi thôi" sao?
Không báo trước với ông bà ngoại, cũng không có cách nào lại nói với Nguỵ Thanh Việt "Tớ chỉ khách sáo chút thôi", Giang Độ gượng cười, nói: "Diện tích nhà tớ không được lớn lắm." Vừa nói, vừa khó xử đi thẳng đến dưới tầng, nghĩ xem mở cửa ra sẽ nói gì với ông ngoại.
"Có ý nghĩa gì đặc biệt không?" Nguỵ Thanh Việt huých cặp sách lên một cái.
Giang Độ nhướng mày: "Hả?"
Lông mày cậu hơi nhăn lại: "Cậu nói với tôi diện tích nhà cậu không lớn, có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Giang Độ dừng lại nói, ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm, "Nghĩa là cậu đừng chê cười, tớ nghe các bạn học khác nói, nhà cậu ở trong một khu rất cao cấp."
"Cao cấp cái con khỉ, đừng nghe mấy người đó nói linh tinh." Khi Nguỵ Thanh Việt nói câu này, lửa giận nổi lên, giọng điệu khinh thường.
Cậu ta chính là một con thú nhỏ với cái đầu chưa phát triển, không chút kiêng nể gì, theo bản năng vứt bỏ sự kiềm chế vào một thời khắc nhất định.
Điều này khiến Giang Độ rất xấu hổ, cô nhìn cậu, cũng may sau khi bước vào hành lang cô có thể giậm chân che đi sự ngượng ngùng, đèn nghe thấy tiếng động cũng bật sáng.
Thật thà gõ cửa, cô nói: "Bà ngoại, là cháu."
Bên trong giọng nói vọng ra, cửa vừa mở, nụ cười của bà chuyển động chậm lại: "Bé con, đây là..."
Giọng điệu của Giang Độ đạt đến mức cao nhất, cô có thể giả vờ đến mức cao nhất: "Bạn học, người mỗi lần thi đều đứng hạng nhất ở Mai Trung đều là bạn này, Nguỵ Thanh Việt, cậu ấy đưa con về, cậu ấy về nhà cũng không ai làm cơm, con liền giữ cậu ấy lại nhà chúng ta ăn."
Trong lời nói có mấy phần ý nghĩa, Giang Độ không biết bà ngoại có hiểu không, trên bàn ăn ngàn vạn lần xin đừng hỏi chuyện bố mẹ Nguỵ Thanh Việt.
"Ồ...!vậy thì, vào đi cháu." Bà ngoại nhiệt tình chào hỏi, thực ra bà rất ngạc nhiên, không hiểu sao Giang Độ lại đột nhiên được bạn