Năm tôi sinh ra, trong thôn xảy ra một chuyện kỳ lạ.
Rất nhiều người nhìn thấy, trong ngôi miếu nhỏ ở ngọn núi sau thông có một đám hồ ly quỳ lổm ngổm trước pho tượng như đang tế bái.
Dường như ông nội sớm biết sẽ xảy ra những điều này nên đã đặt trên trước cho tôi.
Họ Trương, thêm một chữ “Ly” trong hồ ly.
Mặc dù tên không hay lắm nhưng ở trong thôn việc gặp cả đám hồ ly tụm lại là điều hết sức bình thường.
Hồi nhỏ tôi luôn nghe ông nội nói rằng đó là định mệnh.
Lớn hơn một chút, từ những người dân trong tôi biết rằng ông nội là thầy phong thủy có tiếng trong tỉnh thành. Ngay cả rất nhiều quan lớn, đại gia đều mời ông nội tôi tới xem. Bọn họ thấy ông đều hết sức cung kính giống như gặp tổ sư gia vậy.
Chỉ có điều, từ ngày tôi sinh ra, ông không còn xem quẻ nữa. Nghe nói bởi vì khi tôi sinh ra, ông bói một quẻ và đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp, sợ bại lộ thiên cơ.
Từ khi tôi biết nhớ thì ngày nào ông nội cũng ở bên cạnh tôi như hình với bóng.
Ngay cả khi ngủ thì ông nội cũng ngủ cùng tôi.
Tình trạng này kéo dài một thời gian cho tới một đêm…
Tôi đang ngủ chập nhờn thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi nhìn ra thì phát hiện ông nội ông mặc rất chỉn chu và rời khỏi phòng.
Khi đó tôi còn nhỏ, rất hiếu kỳ, bèn bò dậy và đi ra theo.
Nhưng đi chưa được bao lâu thì tôi bỗng thấy choáng váng, phía trước bỗng tối sầm và tôi ngã xuống…
Khi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Sau hôm đó tôi bị ốm nặng.
Tôi sốt cao mấy ngày, không dậy nổi khỏi giường, mê man, không biết là tỉnh hay mơ và luôn nhìn thấy đủ dạng người đi ra đi vào căn phòng.
Thậm chí có người còn đội mũ cao bồi, phía sau mọc một cái đuôi.
Trong khoảng thời gian đó, ông nội bắt mạnh, nhìn tay tôi, thắp nhang và niệm chú mấy lần.
Phía bên ngoài ông nội gọi một tiếng “thằng cả”.
Thằng cả là cách ông nội gọi bố. Bởi vì tôi còn có hai người chú nữa, bố là cả nên mới gọi như vậy.
“Thằng nhóc này hai ngày trước lén lút theo bố vào trong núi”, ông nội thở dài.
“Sao ạ? Nó, sao nó lại biết vào trong đó? Giờ cơ thể bị ám cái gì vậy?”, bố hết hồn.
“Mời tới thì dễ tiễn đi mới khó. Đứa bé này sinh ra đã khác người thường, mệnh cách khiếm khuyết, ngũ hành thuộc âm”.
Ông nội vừa nói vừa thở dài.
“Cũng không biết bố ngày nào cũng ở bên cạnh là đang bảo vệ nó hay là đang hại nó.
Nghe thấy vậy, bộ tôi im lặng không nói gì.
Một lúc sau, bố nói với giọng khàn khàn: “Bố à, không phải bố nói sau mười hai tuổi là thằng bé có thể học ‘Thiên địa kinh’ sao?Tới khi đó có tốt hơn chút nào không?”
Ông nội cười khổ: “Nếu như vậy thì đứa bé này đã không sống tới ngày hôm nay rồi”.
Ầm.
Da đầu