Hôm đó tôi nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt tập trung trên người ông nội dần biến mất.
Tôi gào khóc cho tới khi khàn cả giọng và ngất đi.
Khi tỉnh lại tôi muốn đi bái ông, trông coi linh cữu của ông nhưng người nhà không cho tôi biết mộ ông ở đâu.
Từ đó về sau tôi chỉ trốn trong phòng một mình và xem Thiên Địa kinh mà ông nội để lại.
Cái sự nghiên cứu cứ thế kéo dài tới mười năm.
Càng nghiên cứu tôi càng cảm thấy ông nội lợi hại.
Những thứ ghi chép trong Thiên địa kinh là huyền học phong thủy.
Đồng thời ông vẫn còn một cuốn ghi chép khác do đích thân ông viết. Giống như một cuốn sách tinh hoa chọn lọc, trong đó ghi chép một thứ quan trọng nhất là Ngũ Tiên.
Đông Bắc Ngũ Tiên: Hồ, Hoàng, Liễu, Hôi, Bạch.
Hồ là Hồ Tiên, hồ ly.
Hoàng là Hoàng Tiên, hoàng lang.
Liễu là Liễu Tiên, rắn
Hôi là Hôi Tiên, chuột
Bạch là Bạch Tiên, nhím.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng khi tôi bị ốm nặng nhìn thấy những ‘người’ đi ra đi vào trong phòng chính là những tiên gia này.
Có thể khi đó, ông nội đã biết tôi có mắt âm dương nhưng không nói rõ ra mà thôi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Hôm đó là sinh nhật 22 tuổi của tôi.
Ông nội đã từng nói. Vào sinh nhật lần thứ 22 của tôi sẽ có người nhà họ Liễu tới đón, đính hôn với nhà tôi. Và hai năm sau sẽ hoàn thành hôn sự.
Nhưng buổi sáng khi tôi tỉnh dậy nhìn qua năng lượng phong thủy thì biết hôm nay vận khí của tôi không được tốt lắm.
Nhà họ Liễu sẽ không tới.
Tôi lấy túi đỏ ông nội đưa cho, bên trên có viết tên đối tượng đính hôn của tôi kèm sinh thần bát tự.
Cô gái này tên là Liễu Nguyệt Như.
Tính theo sinh thần bát tự thì năm đó khi ông vào tỉnh, Liễu Nguyệt Như vẫn chưa ra đời.
Điều này có nghĩa là rốt cuộc có cô gái này hay không vẫn còn là điều khó nói.
Cả đời ông nội xem quẻ vô số nhưng lại bỏ ngỏ chính tôi.
Tôi lắc đầu, nhớ tới ba túi gấm mà ông nội để lại.
Hôm nay là ngày mở chiếc túi đầu tiên.
“Nhân sự cải cách, phong thủy dũng động, khách biến thành chủ, có thể chiến thắng”.
Sau khi tôi mở túi gấm ra, nhìn dòng chữ bên trong thì ngây người. Một lúc sau bừng tỉnh lại, tôi không khỏi bật cười.
Mười năm trước, ông nội đã dự đoán được là nhà họ Liễu không tới rồi sao?
Theo những gì thuật lại trong túi gấm này thì tôi không nên đợi người nhà họ Liễu ở trong thôn mà nên dựa vào địa chỉ ông nội gửi và tới tìm họ.
Mười năm rồi, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi rời nhà ra đi một cách chân chính.
Bên trong sân, mọi người đang sửa soạn, bày ra mười chiếc bàn, trông hết sức vui mừng.
“Trương Ly, sao vẫn chưa đi thay đồ? Một lát người ta tới rồi, đừng để mất mặt nhà họ Trương chứ!”
Tôi nhìn thấy ánh sáng đỏ trên đầu thì biết là tâm trạng họ đang rất tốt.
Chỉ có điều…
Người sẽ không tới.
Khách mời đông đúc, bọn họ bận rộn từ sáng sớm. Tất cả đều là hàng xóm láng giềng.
Bọn họ nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, cũng vì ông nội mà họ ngưỡng mộ nhà họ Trương chúng tôi. Nếu hôm nay tôi nói với họ rằng, đối phương đã hủy hôn không tới nữa thì không biết họ sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Nhà họ Trương, không thể để mất mặt được.
Tôi cố nặn ra một nụ cười, có cảm giác thất vọng kỳ lạ nhưng vẫn gắng gượng.
“Là thế này, trước khi ông ra đi đã để lại cho con ba túi gấm, theo như lời dặn dò của ông thì hôm nay con phải vào trong tỉnh chứ không phải là bọn họ tới đây”.
“Cái gì? Không thể nào, để bố đi gọi điện cho họ. Năm đó ông nội có để lại số liên lạc!”
Bố tôi