Bầu không khí u sầu phiền muộn lúc này đã tươi vui hơn một chút nhờ tin mừng của hai chúng tôi.
Sau khi đã lấp đầy chiếc bụng đói, tôi và ông cụ Tôn hợp lực làm cho Liễu Nguyệt Như một cái lều vải nho nhỏ.
Vì không biết bao giờ Uy Chính Thiên mới rời khỏi Trương gia thôn nên chúng tôi không thể không lập kế hoạch ở lại đây một thời gian dài.
Ở trong núi trời tối rất nhanh, sau khi chúng tôi thắp một đống lửa thì tôi bảo ba người họ đi ngủ trước, đêm nay tôi sẽ thức canh.
Ông cụ Tôn và Tam Thanh cũng không giành việc với tôi mà ai nấy tự tìm chỗ ngủ, nằm trong bụi cỏ ngáy o o.
Tôi im lặng ngồi trước đống lửa. Sau khi ba người họ đã ngủ say, tôi liền nhặt một cành cây khô lên.
Dựa theo trí nhớ của mình, tôi phác lại hình ảnh của Bát Quái đồ trên mặt đất.
Trong đầu tôi cứ nghĩ như vậy là đúng, nhưng khi vẽ ra thì lại thấy có gì đó sai sai.
Tôi thử mấy lần nhưng đều thất bại.
Điều đó khiến tôi cảm thấy mất tinh thần. Vốn tôi định đêm nay sẽ tự mình xem xem bố tôi lúc này sống chết ra sao.
Nhưng tôi đã nghĩ việc gieo quẻ này quá đơn giản rồi.
Vì không gieo được quẻ cho nên tôi cũng chẳng còn việc gì để làm. Mà ban đêm không có việc gì để làm thì càng buồn ngủ hơn.
Đặc biệt là lúc rạng sáng, từng cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt tôi cay xè như dính chặt vào nhau.
Tôi vội vã tự cấu mình một cái thật mạnh, ép bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó cố gắng nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Thế nhưng càng cố gắng thì ý thức của tôi càng trở nên mơ màng cứ như bị ai đánh thuốc mê vậy. Rõ ràng lý trí bảo tôi không được ngủ nhưng cơ thể tôi không cưỡng lại được mà bắt đầu chao đảo.
"Trương Ly, cuối cùng thì anh cũng đến đây".
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói vừa quái dị vừa quen thuộc.
Là cái bào thai quỷ giống tôi như đúc đó sao?
Tôi lạnh sống lưng, trong lòng cảm thấy có chuyện không lành, ý thức đột nhiên tỉnh táo trở lại một chút.
Tôi cứ chìm trong trạng thái như ngủ như không đó.
"Trương Ly, thật không ngờ anh lại thực sự kết hôn với Liễu Nguyệt Như, lại còn đả thông được linh khiếu".
Bào thai quỷ kia nói chuyện nghe vô cùng quái gở, nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy nó ở đâu.
"Mày đang ở đâu? Đừng có lén lén lút lút nữa, ra đây!"
Mặc dù ý thức đang vô cùng mông lung, mí mắt sụp xuống nhưng tôi vẫn cố gắng chống đỡ, muốn tìm ra bào thai quỷ kia đang ở đâu.
Tôi nhớ rõ ràng nó đã bị ông cụ Tôn nhốt trong quan tài thủy tinh rồi mà.
Trước khi đến Trương gia thôn, ông cụ Tôn cảm thấy đưa nó đi theo thì khá phiền. Sợ rằng nhỡ đâu không cẩn thận để nó xổng ra thì đúng là lớn chuyện.
Cho nên trước khi ra khỏi nhà, ông ấy đã đặc biệt dán một lá bùa lên chiếc quan tài thủy tinh để phong ấn nó, thậm chí còn phong ấn cả căn phòng đó.
Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây?
"Trương Ly, không cần tìm nữa. Dù gì ở đây cũng không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta".
"Quên rồi sao? Chúng ta đã hợp thành một thể, không chỉ có vậy, hai chúng ta còn có chung mệnh cách. Cho nên lúc này anh giống như đang nói chuyện với tôi, nhưng thực ra cũng chính là nói chuyện một mình".
Nói đến đây, bào thai quỷ lại cười ré lên quái dị.
"Nghe tôi khuyên một câu, hãy về nhà họ Uy với Uy Chính Thiên đi. Anh là người giữ đèn tiếp theo, bọn họ cầu anh tới giúp còn chẳng được chứ đừng nói là muốn làm hại anh".
Bào thai quỷ này như thể chuốc cho tôi bùa mê thuốc lú gì vậy, tôi nghe nó nói mà ngẩn người ra.
"Mày đừng có nói năng bậy bạ, ai giống mày cơ chứ. Mày chỉ là thứ quái thai nhà họ Uy cố tình tạo ra để đối phó với tao".
Tôi cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, không để cho bào thai quỷ kia điều khiển tâm