Xung quanh yên lặng như tờ, không có lấy một tiếng động.
Vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng kia, đầu óc tôi vẫn vô cùng mù mịt.
Tôi dùng sức xoa xoa mặt mình rồi dần dần mới tỉnh lại được.
Tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía thì phát hiện xung quanh vẫn tối đen như mực, đến nỗi thò tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón.
"Hỏng rồi, mình lại hồ đồ đến nỗi làm tắt cả lửa rồi".
Tôi vô cùng ân hận, người gác đêm như tôi mà lại ngủ quên mất từ lúc nào không hay, lại còn mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy.
"Nếu sư phụ biết được kiểu gì cũng mắng mình".
Tôi một tay thò vào túi tìm chiếc bật lửa, một tay sờ xuống dưới chân tìm đống củi được bày trước mặt.
Nhưng tìm mãi mà không thấy đống củi đâu.
Không chỉ có vậy, đến mảnh đất dưới chân tôi cũng không có cỏ mọc mà là đất ba dan trơn nhẵn phẳng lì!
Mồ hôi lạnh trên trán tôi chảy xuống dưới.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà có một nơi hoang vu đến nỗi cỏ dại cũng không mọc lên được thì chẳng còn nơi nào khác ngoài vùng thánh địa kia. Tôi run rẩy bật chiếc bật lửa trong tay lên.
Khoảng không phía trước được thắp sáng.
Nhờ ánh lửa, tôi nhìn thấy trước mặt có một bệ đá lớn cao chừng nửa người. Bệ đá này rất vuông vức, bên trên còn có một ngọn đèn dầu.
Một luồng hơi lạnh đột nhiên từ gót chân tôi xông lên tới tận đỉnh đầu.
Tôi chạy tới đây từ lúc nào vậy? Sáng nay rùa thần bị trời phạt, đứt cổ ngửa mai lên trời, cảnh tượng đó vẫn còn hiện rõ trước mắt tôi. Lẽ nào tôi cũng phải bỏ mạng chết thảm ở nơi này? Có điều mặc dù tôi đã tự dọa bản thân mình sợ gần chết nhưng những hình phạt tôi nghĩ tới không hề xảy ra.
Không biết tôi đã đứng đó bao lâu, sau khi chắc chắn không có gì bất thường xảy ra với mình, tôi mới từ từ cử động.
Đúng vào lúc tôi bắt đầu cử động, không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không mà đột nhiên ngọn đèn dầu trên bệ đá vuông kia đột nhiên lóe sáng.
Tôi chỉ có cảm giác như cái gì đó vừa lóe lên nên bất giác ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn vào bấc đèn của ngọn đèn dầu kia.
Mọi thứ vẫn im lìm, không hề có dấu hiệu của việc nó vừa phát sáng. Hơn nữa mặc dù nơi này trống trải nhưng lại lặng gió, đèn này lại không có chụp. Nếu thực sự nó vừa sáng lên thì cũng sẽ không dễ dàng vụt tắt như vậy.
Tôi thất thần nhìn vào ngọn đèn, rồi như bị ma xui quỷ khiến, tôi thò tay ra định chạm vào nó.
"Đừng động vào!"
Khi tay tôi sắp chạm vào ngọn đèn đến nơi, đột nhiên một tiếng thét to vọng lên từ trong đầu tôi khiến tôi sợ hãi đến nỗi nhảy dựng lên.
Sau cơn kinh ngạc bàng hoàng tôi mới dần bình tĩnh lại, người vừa thét lên câu đó chính là tiên bảo hộ trên người tôi.
Đã lâu không thấy tiên bảo hộ xuất hiện, tôi suýt chút nữa đã quên mất sự hiện diện của vị tiên này. Giờ ông ấy lại đột ngột xuất hiện trong bầu không khí vừa đáng sợ vừa quỷ dị thế này, quả thực chẳng khác nào định dọa tôi chết khiếp.
"Lão tiên gia, lần sau ông xuất hiện có thể từ tốn chào tôi một câu trước không? Nếu không thì có ngày cái mạng nhỏ này của tôi cũng bị ông lấy mất thôi".
Sau khi bị dọa cho hết hồn hết vía, tôi liên tục rùng mình ba cái.
"Hừ, vô dụng!"
Vị tiên này căn bản không hề nghe lọt tai những gì tôi nói.
Sau một tiếng hừ lạnh, tiên bảo hộ lạnh lùng mắng tôi: "Nơi này không phải nơi cậu nên tới lúc này, mau đi ra!"
Không biết tại sao nhưng tiên bảo hộ có vẻ rất giận dữ vì việc tôi bước chân vào thánh địa.
Sau khi nghe tiếng quát lạnh lùng của ông ấy, đột nhiên tôi cảm giác lông tơ trên người mình dựng ngược cả lên.
"Lão tiên gia, nơi này thực sự là thánh địa sao?"
Mặc dù sau khi bị mắng một câu, tôi có rụt rè chút đỉnh nhưng khó khăn lắm mới "túm được" tiên bảo hộ lộ diện thế này nên tôi vội vã bất chấp gặng hỏi.
Ai ngờ tôi vừa hỏi xong thì tiên bảo hộ càng giận dữ hơn.
"Cái gì mà thánh địa? Cái gì mà thánh nhân? Nhãi ranh cậu hiện giờ còn chưa biết thân phận của mình là gì, làm gì có tư cách mà đứng ở đây? Càng không có tư cách động vào ngọn đèn đó! Đi ra!"
Nghe tiếng quát hầm hầm giận dữ của tiên bảo hộ, sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Tôi biết vị tiên bảo hộ này trước giờ tính tình cổ quái khó đoán. Nếu tôi thực sự chọc giận ông ấy thì không chừng tiên gia sẽ trở mặt vô tình, lấy luôn cái mạng nhỏ của tôi ấy chứ.
Cho dù hiện giờ tôi còn rất nhiều câu muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.