Nghe Uy Tinh gọi người này, tôi trợn mắt kinh ngạc.
Ông nội?
Tôi quay lại đánh giá người kia một lượt.
Dù nhìn từ góc nào thì người đàn ông này có lẽ cũng chỉ tầm bốn năm mươi tuổi. Mà ông nội của Uy Tinh thì lẽ ra phải tám chín mươi tuổi mới phải chứ. Hai người này nhìn chẳng hề giống ông cháu chút nào?
"Hồ tiên? Uy Tinh, không phải ông trách cháu nhưng trước kia ông luôn dặn cháu phải theo người nhà tu luyện, nhưng cháu tìm đủ lý do từ chối, tự cho bản thân mình hiểu rõ mọi thứ. Cháu nhìn cho kỹ đi, thứ ngồi trước mặt cháu mà là Hồ tiên sao?"
Bị người đàn ông kia mỉa mai, Uy Tinh mới như tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn con linh hồ kia.
"Hồ tiên, cháu nghĩ Hồ tiên sẽ tùy tiện xuất hiện trước mặt cháu như vậy sao? Cháu cho rằng Hồ tiên chỉ là một con linh hồ chưa tu luyện được thành tiên sao. Nó kém xa một trời một vực với Hồ tiên mà cháu phải tìm!"
Người đàn ông kia càng nói càng hăng, sau đó quay đầu sang nhìn tôi.
"Chàng trai trẻ, được lắm, bắt nạt cháu gái tôi chưa đủ kinh nghiệm đã đành, lại còn dám âm thầm lập khế ước với Hồ tiên".
Vốn Uy Tinh đã cảm thấy rất mất mặt vì nhận nhầm Hồ tiên rồi. Giờ nghe ông nội cô ta nói tôi đã lập khế ước với Hồ tiên, cô ta lại càng kinh ngạc, quay phắt đầu lại nhìn về phía tôi.
"Trương Ly, anh làm việc đó từ khi nào? Lẽ nào... những lời các người nói ban nãy là cố tình để lừa gạt tôi?"
Gương mặt xinh đẹp của Uy Tinh hiện lên vẻ giận dữ, lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Tam Thanh ban nãy khiến Uy Tinh còn tưởng rằng mình chiếm được thế thượng phong!
"Cô giận dữ gì chứ? Chúng tôi cũng chỉ học theo cô thôi. Cô lừa chúng tôi mà bị chúng tôi đáp trả thì không chịu được sao?"
Tam Thanh nói lời này với vẻ vô cùng đắc ý. Sư thúc tôi vươn thẳng người, vui vẻ giãn gân cốt.
Cũng chẳng trách được Uy Tinh bị xỏ mũi như vậy, nếu không phải ban nãy Tam Thanh quát tôi khiến tôi tỉnh ra thì tôi cũng không nhận ra được con linh hồ trước mặt không phải bản thể của Hồ tiên.
Trước đó tôi cũng đã nói, khi bức tường này rung lắc, tôi lờ mờ cảm nhận được giữa tôi và thứ ở trong bức tường đó có một mối liên kết khó giải thích.
Nhưng khi con linh hồ này bước ra, tôi không hề cảm nhận được mình có liên kết gì với nó.
Cho nên điều đó chứng tỏ con linh hồ này chỉ là phép thử chứ không phải Hồ tiên thực sự.
Còn Hồ tiên thực sự giờ vẫn đang bị phong ấn đằng sau bức tường này.
Cho nên vừa nãy tôi đã dùng máu mình để ký khế ước với Hồ tiên.
Máu của tôi sẽ giải phong ấn, thả Hồ tiên ra, còn Hồ tiên từ nay sẽ phục vụ tôi.
"Đại đồ đệ, mới mấy ngày không gặp mà tiến bộ nhanh quá".
Lời ông cụ Tôn nói nghe có vẻ hơi chua chát, vừa giống khen tôi lại vừa giống như đang giễu cợt tôi. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Quả thực những ngày này không gặp ông cụ Tôn, tôi thực sự khá nhớ ông ấy. Mặc dù hôm nay ông ấy xuất hiện cùng người nhà họ Uy nhưng khi nhìn thấy ông cụ Tôn, tôi vẫn cảm thấy rất thân thuộc.
Có điều trước mặt người nhà họ Uy, tôi đành chọn cách che giấu cảm xúc của mình.
Tôi càng tỏ ra lạnh lùng với ông ấy thì ông cụ Tôn sẽ càng an toàn.
"Cảm ơn ông đã quá khen, mấy thứ này cũng học từ ông thôi".
Tôi bắt chước ngữ giọng chua chát của ông cụ Tôn đáp lại một câu.
"Uy Chấn Tử, chỉ là một Hồ tiên thôi sao lại khiến gia chủ của nhà họ Uy đại xá, đích thân đến tận đây thế này?"
Tôi và ông cụ Tôn mỗi người buông một câu chua chát coi như chào hỏi nhau.
Tam Thanh không nhìn thẳng vào ông cụ Tôn mà lại nhìn người đàn ông mặc Đường phục với vẻ thâm thúy, như cười như không hỏi một câu.
Lúc này tôi mới biết, người đàn ông trông chỉ bốn năm mươi tuổi trước mặt chính là gia chủ nhà họ Uy, Uy Chấn Tử.
Chẳng trách Uy Tinh lại gọi người này là ông nội!
Có điều việc khiến tôi kinh ngạc là nếu tính tuổi