"Ông nội! Mặc dù Trương Ly lừa cháu, nhưng cũng là do cháu lừa họ trước, ông có thể tạm tha cho anh ta một mạng được không?"
Nghe Uy Tinh nói vậy, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, không khỏi quay sang nhìn cô gái này.
Tôi tưởng rằng sau màn tương kế tựu kế qua lại giữa chúng tôi thì Uy Tinh phải ghét chúng tôi đến nỗi không đội trời chung mới phải chứ. Tôi thật không ngờ cô gái này lại nhảy ra nói đỡ cho tôi trong thời khắc nước sôi lửa bỏng thế này.
Có điều tôi cũng nhận ra, Uy Tinh vô cùng nể sợ Uy Chấn Tử, lời nói lúc nào cũng cung kính khúm núm như thuộc hạ nói với chủ nhân, như thể giữa họ không hề có chút tình thân nào vậy.
Nhưng lời Uy Tinh nói không những không có tác dụng mà thậm chí còn làm Uy Chấn Tử càng điên tiết hơn.
"Đồ bỏ đi, ban đầu cháu tự tin thề thốt đảm bảo sẽ thu phục được Hồ tiên. Còn tình hình hiện giờ là sao? Lẽ nào đây chính là cái mà cháu gọi là không thể xảy ra sai sót?"
Nói đến đây, Uy Chấn Tử liếc nhìn Uy Tinh bằng ánh mắt cay độc rồi tiếp tục nói.
"Giờ cháu còn định ăn cây táo rào cây sung sao? Bảo ta tha cho nó? Uy Tinh, ông vốn đã chán ngấy cái kiểu tự tung tự tác của cháu rồi. Lẽ nào cháu thực sự cho rằng nhà họ Uy thiếu cháu thì sẽ không tồn tại nổi?"
Tôi sững người, lão tặc Uy Chấn Tử này lẽ nào định ra tay với chính cháu gái ruột của mình?
"Ông nội, cháu..."
Uy Tinh không phải kẻ ngốc nên đương nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của ông nội. Mặt Uy Tinh bỗng chốc trắng bệch, bất lực hé miệng nhưng lại chẳng nói nên lời.
"Họ Uy kia, mục tiêu của ông là tôi, đừng kéo những việc không liên quan vào. Hiện giờ Hồ tiên đã ký khế ước với tôi nên đương nhiên sẽ bảo vệ tôi bình an. Nếu ông muốn lấy mạng tôi thì nghĩ kỹ xem bản thân có làm được hay không đã!"
Uy Tinh trong tình cảnh khó bảo vệ bản thân mà vẫn nhớ tới việc cầu xin cho tôi, đối với tôi thì đây cũng là một loại ơn nghĩa.
Ông nội từ nhỏ đã dạy tôi rằng ai có ơn với mình thì phải báo đáp. Thấy Uy Chấn Tử đột nhiên hướng mũi giáo về phía cô ấy, tôi đương nhiên phải phân tán sự chú ý của ông già kia giúp cô ấy rồi.
Quả nhiên, tôi vừa nói dứt lời thì Uy Chấn Tử đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
Có điều lão ta còn chưa đáp thì ông cụ Tôn bên cạnh đã mở miệng nói bằng giọng quái gở.
"Tôi nói này đại đồ đệ, tự cao cũng nên có mức độ thôi. Ký khế ước với Hồ tiên vẫn còn khác xa với việc thỉnh được Hồ tiên nhập thân. Hiệu lực của khế ước chẳng qua cũng chỉ là mặt giấy. Nếu tiên gia không hài lòng thì khế ước có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào. Đến lúc đó tiên gia mặc kệ cậu sống chết thì dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha mạng cũng không có kết quả tốt đẹp đâu!"
Lời ông cụ Tôn nói nghe như thể đang hạ bệ tôi, nhưng vào tai tôi thì lại giống như ông ấy đang tìm cách nhắc nhở tôi cảnh giác.
"Hứ, dù cho có Hồ tiên thì đã sao, tôi vốn chẳng coi là cái đinh gì!"
Uy Chấn Tử này bình thường chắc chắn là ngang ngược quen thói, ông ta không hiểu được thâm ý trong lời của ông cụ Tôn mà lại tưởng ông cụ Tôn đang đánh giá thấp mình. Hai mắt ông ta trợn tròn, toàn thân run lên, đồng tử trong mắt đột nhiên co rút lại thành hai vạch thẳng.
Đồng thời, từ người ông ta toát ra một luồng khí lạnh lẽo như thể có thể ngấm vào tận trong xương tủy.
Thấy cảnh tượng này tôi không khỏi run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Mắt ông ta khiến tôi liên tưởng ngay đến một loài động vật: mèo!
Lại thêm luồng âm khí phát ra từ người ông ta khiến tôi cảm thấy dường như mình đã gặp qua ở đâu rồi, cái cảm giác quen thuộc đến đáng ghét.
Miêu quỷ?
Tôi lo lắng nhìn Uy Chấn Tử, đồng thời rút kiếm ngô đồng ra thủ đằng trước.
Giây tiếp theo, Uy Chấn Tử đột nhiên phát ra tiếng kêu như mèo.
Bình thường thì mèo là một loài động vật thích làm nũng, lăn lộn khắp nơi. Tiếng kêu "meo meo"