Lời Phương Tuyết vừa nói khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ lại lúc trước chính cô ta chạy tới tìm tôi, dùng mọi cách cầu xin tôi giúp đỡ, thậm chí còn lấy một trăm nghìn tệ ra để xin tôi đồng ý.
Sao đột nhiên nói không điều tra là không điều tra nữa?
"Sao vậy? Cô có việc gì khó nói sao?"
Vừa nhắc tới tòa nhà kia, mặt Phương Tuyết đã biến sắc. Tôi đoán chừng việc đó có liên quan đến chủ nhân tòa nhà này.
"Phương Tuyết, cô cũng biết tình trạng của gia đình cô hiện giờ. Trước mắt chỉ là bố mẹ cô thay tính đổi nết, làm ăn bất lợi nhưng nếu cứ để mặc không quản thì sau này, rất có thể gia đình cô sẽ gặp họa sát thân".
Tôi thành thật đem những khả năng có thể xảy ra nói với Phương Tuyết.
Không phải tôi cố tình dọa cô ta mà sát khí miệng hổ này đã thành hình được nhiều ngày. Với tình hình của bố Phương Tuyết bây giờ thì e là chỉ cần ba ngày sau, trong nhà họ Phương sẽ đổ máu.
"Tôi, tôi biết, nhưng..."
Cũng không biết Phương Tuyết đang nghĩ đến việc gì mà đột nhiên đỏ bừng mặt, trông vô cùng bối rối.
Thấy cô ta vẫn còn do dự như vậy, tôi liền im lặng không khuyên nhủ nữa.
Dù gì mỗi người đều có số mạng riêng.
Việc của nhà họ Phương vốn không liên quan đến tôi, tôi chỉ là người được Phương Tuyết nhờ vả mà thôi, nên trách nhiệm của tôi cũng chỉ đến vậy.
Nếu nhà họ Phương không muốn tiếp tục điều tra nữa thì tôi cũng không tiện nhiều lời.
"Trương Ly, cảm ơn anh. Nhưng có một số chuyện tự bản thân tôi phải làm rõ".
"Còn nữa, chuyện hôm nay, mong anh giữ bí mật".
Nói rồi, Phương Tuyết cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ở lại đây.
Tôi hiểu ý nên cũng chủ động rời khỏi đó.
Nhưng ai ngờ, khi tôi vừa ra khỏi cao ốc Phương Viên thì Phương Tuyết gọi điện tới.
Trong điện thoại, cô ta khóc đến đứt cả hơi.
"Trương Ly, bố tôi có chuyện rồi, anh mau quay lại đi!"
Tôi kinh ngạc, mặc dù đã áng chừng trong khoảng ba ngày nữa nhà họ Phương sẽ có chuyện nhưng như thế này thì nhanh quá mức tưởng tượng! Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội vã chạy vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất.
Lúc này ở cửa phòng họp trên tầng cao nhất có một đám người đang xúm đen xúm đỏ xung quanh.
Như thể trong phòng họp kia có thứ gì đáng sợ, mặt những người đang vây bên ngoài ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng nhòm ngó vào trong.
Tôi vội vã lao tới, chạy vào trong phòng.
Chỉ thấy bố Phương Tuyết như thể đang phải chịu một cơn đau khủng khiếp, cả người co quắp lại như một con tôm.
Phương Tuyết bên cạnh muốn giúp bố mình đỡ đau nhưng lại không biết phải làm thế nào, chỉ đành tay chân luống cuống đứng bên cạnh khóc nức nở.
"Đau! Kẻ nào đang châm vào người tao! Đau! Đau quá!"
Bố Phương Tuyết thét lên giận dữ, sau đó tiếp tục la hét quằn quại trên mặt đất.
Tự nhiên thấy giám đốc công ty mình tuyệt vọng quằn quại trong cơn đau, đám nhân viên ngày thường nịnh nọt ai nấy đều lánh sang một bên xì xào bàn luận, không dám bước vào.
"Nghe nói giám đốc Phương mắc bệnh lạ, hóa ra là sự thật".
"Trước đó tôi nghe cô thư ký nói bệnh của giám đốc Phương mỗi khi lên cơn thì chẳng khác nào trăm nghìn kim châm, đau đớn không thể chịu đựng nổi".
"Bệnh gì mà quái gở vậy? Hiện giờ còn có loại bệnh như thế này nữa ư? Không biết nó có lây không nhỉ?"
"Tôi thấy, ngày tháng tươi đẹp của Phương Thiên Vỹ này sắp kết thúc rồi".
Mấy người kia nghĩ Phương Thiên Vỹ đang đau đớn như vậy nên không nghe thấy gì, cho nên vô tư lớn tiếng bình luận.
Gặp phải tiểu nhân độc mồm độc miệng.
Đây cũng chính là một trong những hậu quả của việc phạm phải sát khí miệng hổ.
Tôi không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa nên đẩy đám người kia ra rồi bước tới chỗ Phương Tuyết.
"Có chuyện gì vậy?"
Tôi ngồi xổm xuống đất, định giữ Phương Thiên Vỹ đang lăn lộn trên mặt đất lại.
Nhưng Phương Thiên Vỹ này vốn đã to lớn vạm vỡ, với sức của mình tôi thì không thể ấn ông ta xuống.
"Tôi, tôi cũng không biết là có chuyện gì. Nghe thư ký nói, khi họ đang họp thì có người cảm thấy bí bách nên đã kéo rèm cửa sổ lên. Kết quả... kết quả..."
Phương Tuyết sớm đã sợ đến kinh hồn bạt vía, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa.
Vừa nghe tới rèm cửa, tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Không ngờ trong phòng họp này cũng có một ô cửa sổ chạm đất, thậm chí còn lớn gấp đôi ô cửa sổ trong văn phòng ban nãy.
Tôi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hỏng